Có một chúng sanh đang chịu
quả khổ ở địa ngục. Trong cơn đau tận mạng y niệm Bụt luôn miệng, van:
“Xin Ngài cứu con thoát khỏi
cái chảo dầu sôi này. Làm thân ngạ quỷ cho đỡ khổ hơn...”
Bụt và Diêm vương nghe van
mủi lòng, bèn cho y được như nguyện. Làm ngạ quỷ được vài hôm, y lại kỳ kèo:
“Xin Ngài làm phúc cho con
được làm thân súc sanh, một con chó... cũng được, chứ làm ngạ quỷ... khổ quá trời
ơi!
Y liền được mang thân một
con chó tên là Nô. Nô lại than van:
“Hỡi ơi! Thân chó nào có
sướng ức gì... ước chi con được thân người... Gâu... gâu... gâu!
Nô liền được như nguyện...
mang thân một chị đàn bà xấu xí, bán ve chai sống qua ngày. Chị ve chai lại rên
rỉ:
“Trời Bụt ơi! Khổ thân tôi
xấu xí thế này sống chi thêm cho nhục... ước chi tôi dễ coi một chút để kiếm một
ông chồng mà nương tấm thân liễu yếu. Hu, hu!
Chị ve chai lại biến thành một thiếu nữ khá mặn mà... Và có vô số anh hùng rấp ranh bắn sẻ. Sau mấy năm kén cá chọn canh, treo cao giá ngọc, chị lên xe hoa với một người trong mộng. Mười năm sau chị lại than thở:
“Trời ơi, chồng với con ước
gì tôi được như thời con gái, không có cả đống phụ tùng rắc rối, tui sẽ cạo đầu
vô chùa tu quách. Ư hự!
Cầu được ước thấy, chị
thành một tu sĩ.
Người ta lại nghe sư cô
này than van:
Ư hự! Phải chi mình được
“sinh phùng trung quốc, hội ngộ minh sư” (sinh ra gặp chốn may mắn, gặp thầy
sáng suốt dẫn dắt) thì tu mới không ngán, đàng này không ai chỉ dạy tu gì mà chỉ
thấy phiền với não.
Sở cầu hợp pháp này được chuẩn y lập tức. Sư cô được gởi vào một Phật học ni viện, lần này các ni sinh bạn cô lại nghe kể lể:
“Học chi mà lắm thế. Học mà không tu thì như mang dãi sách, đói ăn mà không no... ước chi tôi được gặp một thiền sư, ở trong một thiền viện để vừa tu vừa học, tri thành hợp nhất... hi... hi...
Bụt liền giúp cô trở thành một thiền sinh trong một thiền viện “Bất tác bất thực.” Thiền sinh này thường chống cuốc than thở:
“Chèn ơi! Quanh năm chỉ thấy cào bới với cuốc cày. Làm mãi không có thì giờ để tu. Ước gì tôi được nhập thất để giải quyết sinh tử, nhất đao đại hoạn, hừ hừ!
Bụt lại ra tay, một cái thất được dựng lên cấp tốc, một, hai, ba, bốn thí chủ hùn tiền giúp cô an tu. Ngồi bó rọ trong thất đương sự loay hoay tính toán:
Phải chi có ai tu giùm, mình ké vô để thành Bụt thì sướng biết mấy. Sư chưa kịp ao ước thì bỗng bắt được cái điện tín của Diêm vương gởi qua cái răng sâu... và cả tiếng thì thầm của bọn quỷ sứ dưới âm phủ:
- Tâu Diêm chúa, chảo dầu
này hai đứa con chụm sắp sôi rồi, chừng nào Diêm chúa cho lôi cái con đa sự đó
về đây ạ?
-----<><><>-----
Chuyện giả tưởng 100%, thế
nhưng, với tâm tưởng loài người cũng không trậc hơn 1cm.
Khi không chấp nhận hiện tại
thì con người thường mơ tưởng đến tương lai. Đôi khi người ta biết nó không thật,
không thể xảy ra được, nhưng thà sống trong giấc mộng còn hơn với thực tại quá
đỗi phũ phàng!
Nhưng làm sao chúng ta có
thể nắm bắt được tương lai trong khi chúng ta hoàn toàn thất bại với hiện tại?
Có nhiều người may mắn đã thực hiện được giấc mơ của mình, nhưng lại không đủ sức
để giữ gìn nó hoặc mau chóng nhàm chán. Khi tâm của chúng ta chưa nhận ra được
đâu là giá trị hạnh phúc chân thật để biết bằng lòng với những gì mình đang có
thì chúng ta sẽ không ngừng dệt lên những giấc mộng trong tương lai. Có những
giấc mơ được dệt trên một tâm thức rất nông cạn, phải tiêu tốn rất nhiều thời
gian và năng lực mới thực hiện được, nhưng rồi người ta bỗng phát hiện ra sự vô
nghĩa của nó chỉ trong thoáng chốc. Có những thứ gọi là hoài bão nhưng nó đã
khiến người ta bỏ qua rất nhiều giá trị mầu nhiệm trong hiện tại, đánh mất
chính mình và mỏi mòn trong thế giới mông lung của chờ đợi.
Bây giờ con người dễ dàng
khai thác tài nguyên thông tin trong mọi lĩnh vực hoạt động của xã hội, và có
thể chia sẻ mình trước nhiều bạn bè ở nhiều nền văn hóa khác nhau trên khắp thế
giới thông qua mạng lưới internet. Nhưng từ khi con người có được điều kiện thuận
lợi ấy để khám phá thế giới thì cũng chính là lúc con người đánh mất khả năng
làm chủ chính mình hơn bao giờ hết. Con người bây giờ rất sợ phải đối diện với
chính mình hay truyền thông với người khác để hiểu nhau, vì họ có thể tìm thấy
những cảm giác dễ chịu, thỏa mãn và cả những giấc mơ táo tợn nhất trong thứ
công nghệ văn minh ấy rồi.
Lợi dụng yếu điểm này mà
những nhà làm kinh tế đã chế biến ra những trò chơi điện tử, từ mục đích giải
trí thông thường rồi theo lợi nhuận mà họ hình thành luôn một thế giới ảo. Một
đứa trẻ 13 tuổi mà không thể điều khiển nổi một con diều bằng giấy đang chao đảo
trước gió, nhưng nó lại rất tự hào vì chỉ trong thoáng chốc là có thể hạ gục mấy
chục đối thủ đáng gờm trong trò chơi điện tử. Đứa bé ấy cho rằng đó mới là hành
động của một gã đàn ông đích thực, còn chơi diều là yếu đuối là chán ngắt.
Mà đâu chỉ có trẻ con, khi
người lớn không tìm thấy thành công trong công việc hay các mối quan hệ tình cảm
thì họ cũng tìm tới thế giới ảo đó để thể hiện cái tôi của mình. Trong thế giới
đó họ có thể làm bất cứ điều gì, dù là thể hiện uy quyền cao tột của một đức
vua, miễn là họ có tiền để chi trả cho cái vai đó. Mỗi ngày chúng ta thấy đầy dẫy
những xác không hồn lang thang ngơ ngác khắp phố thị như vậy, đi giữa ban ngày
mà họ như kẻ mộng du không biết mình đang đi đâu, làm như thế giới này không
thuộc về họ nữa.
Đi theo một chủ thuyết hay
một tôn giáo cũng vậy. Chúng ta rất dễ để đức tin của mình đưa mình vào thế giới
của mộng tưởng ở tương lai mà họ đã vẽ đặt ra để ru ngủ chúng ta, để vắt kiệt
năng lượng của chúng ta, để chúng ta tạm quên đi thực tại khổ đau và sẵn sàng dẫm
đạp lên những điều kiện hạnh phúc mà đi mỗi ngày. Dù chúng ta là người có hiểu
biết, nhưng khi rơi vào những hoàn cảnh bức ngặt thì con tim yếu đuối lại níu
chúng ta vào vũng lầy mê tín ấy. Để rồi càng ngày chúng ta càng lánh xa cuộc đời,
cắt đứt mọi liên hệ tình cảm, tâm hồn luôn mơ màng về một cõi (Thiên Đường hay
Cực Lạc) mà chưa ai từ nơi ấy trở về để xác thực. Đây cũng là một thứ tâm bệnh,
nhưng không được đem ra chữa trị vì không ai dám động tới đức tin của con người....