... Ở đời nam, nữ lớn lên cưới hỏi nhau
là lẽ tự nhiên, không ai thắc mắc tại sao phải như vậy. Thế nhưng đến khi gia
đình vợ chồng tan vỡ, ly dị, chửi nhau, đánh nhau, và có lúc giết nhau thì người
ta lại ngạc nhiên hỏi: "Ủa, tại sao lại có thể xảy ra như vậy?"
Trong xã hội, tất cả
ngành y tế, kỹ thuật, khoa học, v.v... các nhân viên đều phải được học nghề và
huấn luyện trước khi được mướn. Và nhiều khi đang hành nghề, hàng năm vẫn phải
đi học thêm khóa tu nghiệp để cập nhật hóa những kiến thức mới.
Trong khi đó đa số người ta lập gia đình
vào lứa tuổi trung bình từ 18 đến 25, mà không có một chút khái niệm căn bản tối
thiểu về đời sống gia đình, tâm lý, sinh lý, tình cảm. Họ chỉ biết xưa nay thấy
ai cũng lập gia đình cho có đôi thì làm theo, vậy thôi.
Có bao giờ bạn nghĩ đời sống vợ chồng
cũng là một nghề không? Chắc chắn mọi người đều nghĩ vợ chồng là chuyện tình cảm
yêu đương, cớ sao lại gọi là một nghề?.....
Bất cứ một cơ sở, hãng xưởng nào cũng cần
những nhân viên giỏi, ngoài việc rành nghề còn phải biết giao tiếp cư xử với kẻ
trên người dưới một cách hòa thuận và có tình người thì mới thành công, phát
triển.
Gia đình cũng là một cơ sở nhỏ (small
business), trong đó cả hai vợ chồng đều là chủ nhân và đồng thời cũng là người
làm. Cả hai cần phải biết hợp tác với nhau về khả năng lẫn tình cảm để đóng góp
xây dựng "cơ sở" mang tên là "gia đình" được hạnh phúc. Mỗi
người cần phải biết bổn phận cũng như quyền lợi của mình.
Thế nhưng rất tiếc, sau khi trải qua thời
trăng mật của "tình yêu", người ta thường quên đi bổn phận mà chỉ chú
ý tới quyền lợi, đòi hỏi, mong muốn người kia phải làm theo ý mình, chiều chuộng
mình, phục vụ mình.
Nếu bạn đồng ý với quan niệm "gia
đình là một cơ sở nhỏ" thì vợ chồng cũng là một nghề, trong đó người chồng
cần phải học nghề làm chồng, và người vợ cần phải học nghề làm vợ. Con người ta
mới sinh ra không ai tự nhiên biết nói, biết đọc, biết viết, mà cần phải được dạy
nói, dạy đọc, dạy viết. Cái gì cũng phải học thì mới biết làm. Vợ chồng là một
nghề làm suốt cuộc đời, vậy mà không có trường hay lớp nào dạy.
Cùng lắm, trước khi gả con gái về nhà chồng
thì người mẹ dạy con vài lời về cách làm dâu.
Đến ngày làm lễ cưới ở nhà thờ hay trong
chùa thì các cha và quý thầy cũng chỉ khuyên vợ chồng ăn ở hòa thuận và chung
thủy với nhau.
Nghĩ lại ở đời chưa có cái nghề nào,
trong đó người ta không được dạy chút nào mà phải vô làm ngay như nghề vợ chồng.
Có lẽ người ta nghĩ cái nghề này không cần học, cứ làm đại thì từ từ sẽ biết,
hên thì hưởng, xui thì chịu.
Ngoài ra nghề vợ chồng không phải thích
thì làm, chán thì nghỉ dễ dàng như các nghề khác. Đương nhiên thời nay người ta
có thể lấy nhau vài năm rồi ly dị, nhưng nếu có con thì vấn đề ly dị, chia gia
tài thật là nhiêu khê, phiền toái. Vì thế có những cặp chán ghét nhau mà vẫn phải
sống chung vì con cái, kinh tế, thể diện, hay truyền thống, v.v...
Tình yêu suông không đủ đem lại hạnh
phúc. Tình yêu chỉ là động cơ thúc đẩy hai người đến với nhau, nhưng sống chung
hạnh phúc là một việc khác. Nó đòi hỏi mỗi người phải biết cách cư xử với nhau,
phải có bổn phận với nhau, người vợ và chồng cũng nên biết mình có những
"quyền lợi" gì để không bị đàn áp, bóc lột, lường gạt. Ngoài bổn phận
và quyền lợi, vợ chồng cần phải học hỏi thêm những cách thức xây dựng hạnh
phúc......
Trí Siêu