Có một cậu bé
lúc nào cũng ghét mẹ, bởi vì bà chỉ có một con mắt. Mẹ của cậu làm nghề nấu ăn
để nuôi cậu học hành. Một lần bà đến trường tìm cậu, làm cậu phát ngượng vì
chúng bạn ùa nhau chế giễu “Ê, tao thấy rồi, mẹ mày chỉ có một con mắt”. Cậu
nghĩ tại sao mẹ có thể đối xử với cậu như vậy. Cậu lơ bà đi, ném vào bà cái
nhìn căm ghét rồi bỏ chạy.
Cậu cảm thấy xấu
hổ như muốn chôn chân xuống đất. Trong thâm tâm, cậu chỉ muốn bà biến ngay ra
khỏi cuộc đời của cậu. Ngày hôm đó đi học về, cậu đã nói thẳng với bà “Mẹ chỉ
muốn biến con thành trò cười cho người ta thôi, con thật sự nhục nhã vì mẹ đấy!”.
Mẹ cậu im lặng chẳng nói gì. Còn cậu thì cơn giận dữ tràn lấp trong lòng, không
còn muốn nhìn thấy mẹ nữa. Những ngày tháng sau đó cậu luôn tìm cách lánh xa mẹ
và quyết tâm học hành thật giỏi để mong sớm thoát khỏi gia đình, cắt đứt liên hệ
với mẹ.
Cậu được một học
bổng du học ở Singapore. Sau đó lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ cậu
là một gia đình có quyền thế, nên cậu đã che giấu về thân phận mình, chỉ nói là
mồ côi từ nhỏ. Cậu rất hài lòng và hạnh phúc với vợ con, với những tiện nghi vật
chất mà cậu có được ở Singapore. Thỉnh thoảng cậu cũng lén vợ gửi chút đỉnh tiền
về cho mẹ, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Nhưng điều kiện kèm theo là buộc mẹ
không được liên hệ gì với cậu.
Một ngày kia,
bất chợt bà mẹ lần mò đến tận Singapore để thăm con. Nhiều năm qua rồi bà chưa
được nghe giọng nói của con, huống gì được nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà
già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con của cậu ta có đứa cười nhạo,
có đứa hoảng sợ khóc lên. Cậu ta vừa tức giận vừa lo vợ biết chuyện, nên hét
to: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế. Đi khỏi đây ngay”. Mẹ cậu chỉ nhỏ
nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi. Tôi đã nhầm địa chỉ” và ngước lên nhìn con một chập rồi
lặng lẽ bước đi. Suốt thời gian dài sau đó, cậu không thèm liên lạc với mẹ,
ngoài lá thư đoạn tuyệt cuối cùng với một câu ngắn ngủi “Hồi nhỏ mẹ đã làm cho
con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống
đang có của con hay sao”.
Một hôm, nhận
được lá thư họp mặt những học trò thành đạt ở trường cũ gửi đến tận nhà, cậu
nói dối vợ phải đi công tác xa để về lại Việt Nam. Sau buổi họp mặt vinh danh,
cậu đã ghé qua căn nhà ọp ẹp của mẹ, chỉ vì tò mò chứ không phải để viếng thăm.
Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ cậu đã qua đời vài ngày trước đó, vì không có
thân nhân nên sở an sinh xã hội đã lo mai tang chu đáo. Cậu không nhỏ lấy một
giọt nước mắt, thong thả mở lá thư mà mẹ cậu đã nhờ người hàng xóm trao lại:
“Con
yêu quý. Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc dám qua Singapore bất
ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường
để dự buổi họp mặt và vinh danh những học trò thành đạt, nhưng mẹ sợ không bước
nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm cho con xấu hổ với bạn
bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết
không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể
ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ.
Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa
bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu
hãnh về những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới bằng
con mắt của mẹ, thay cho mẹ. Mẹ yêu con lắm…”
Đọc xong, cậu gục mặt xuống khóc nức nở. Tất cả được phơi bày trong sự hối hận muộn màng....
Đọc xong, cậu gục mặt xuống khóc nức nở. Tất cả được phơi bày trong sự hối hận muộn màng....
(Sưu tầm)