Dưới tòa nhà tôi ở có một
vườn hoa, ngày nào tôi cũng thấy một bà lão ngồi ở đấy. Nghe nói bà lão đã
ngoài 80. Bà lão nét mặt ảm đạm, người gầy như que củi, đầu tóc rối tung, ánh mắt
đờ đẫn ngồi trên chiếc ghế đá. Những người đi qua ngửi thấy mùi hôi hám từ người
bà lão bốc ra đều ngoảnh mặt đi, lấy khăn bịt mũi, có người còn nói vẻ khinh rẻ:
“Bà lão này ngồi đây làm gì. Mùi hôi quá, đi chỗ khác mà ngồi”.
Nghe người ta nói về mình,
những giọt nước mắt lại rơi lã chã xuống đôi gò má khô héo của bà lão.
Tôi nhìn bà lão mà không
thể cầm lòng được. Tôi nấu một bát mì thịt mang xuống cho bà lão. Bà lão nhìn
tôi ứa nước mắt. Bà cảm kích đưa hai cánh tay gầy guộc run run bưng lấy bát mì
từ từ ăn. Ăn chừng được một nửa, bỗng nước mắt bà lão chảy ròng ròng.
Tôi vội hỏi bà lão có phải
là mì quá nóng hay không? Lúc này, tinh thần bà lão có vẻ đã ổn định, đôi mắt
nhìn ra phía xa xa, giọng khản đặc: “Tôi có một con trai và một con gái. Khi
còn nhỏ chúng nó học rất giỏi. Đứa con trai sau khi học xong đại học ở lại thành
phố làm việc, từ đó không trở về nữa”.
Bà lão sụt sùi kể tiếp:
“Còn đứa con gái thì lấy chồng ở tỉnh ngoài rồi cũng cắt đứt quan hệ. Bây giờ
chỉ còn lại mình tôi. Tôi nhớ các con, tôi lo cho các con tôi, không biết chúng
nó sống có được hạnh phúc không cho nên tôi ngồi ở đây đợi chúng nó trở về”.
Nói đến đây, bà lão lấy tay gạt nước mắt.
Tôi nghe bà lão nói mà thấy
đau xót trong lòng. Tôi an ủi bà lão: “Họ nhất định được sống hạnh phúc và nhất
định sẽ trở về thăm bà”.
Nghe tôi nói, bà lão chớp
chớp mắt, lộ ra một chút hy vọng.
Hôm sau, tôi không nhìn thấy
bà lão ngồi ở dưới vườn hoa nữa. Qua một tháng sau vẫn không thấy bóng dáng bà
lão đâu. Hỏi mọi người tôi mới biết, vì bà lão một thời gian dài đi lang thang
bị lạnh, lại ăn uống khổ sở thiếu thốn nên mắc bệnh ung thư phổi.
Tôi vội đến bệnh viện, thấy
bà lão nằm trên giường nhưng mồm không ngừng nói: “Tôi không muốn ở đây, cho
tôi về, các con tôi đang đợi tôi!”.
Tôi nghe mà nước mắt rưng
rưng. Đây là một bà lão bình thường nhưng là một người mẹ vĩ đại, khi bị bệnh vẫn
nhớ đến các con của mình, mà là những đứa con đã vứt bỏ bà bao nhiêu năm nay.
Tôi hỏi bác sĩ về bệnh tình của bà lão. Bác sĩ nói làm tôi giật thót người: Bà
lão không sống được quá một tuần nữa!
Chỉ có một tuần! Tôi quyết
định phải đi tìm bằng được các con của bà lão.
Tôi mất 5 ngày tất bật đi
khắp nơi, cuối cùng tôi cũng tìm được cô con gái của bà lão. Điều làm tôi không
thể ngờ là từ lâu cô ta đã quên đi người mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng cô ta mấy
chục năm trời, đã quên đi cả nơi chôn rau cắt rốn của mình. Nghe tôi nói tình
hình bà lão, cô ta còn đặt câu hỏi, nghi là tôi lừa cô ta. Tôi nghĩ mà thấy lạ:
Trên thế giới này sao vẫn có những người con gái nhẫn tâm với cả người đã sinh
ra mình. Thật là khó hiểu, thật sự không thể hiểu được?
Cuối cùng, vào buổi sáng
ngày thứ sáu, bà lão bỗng gào lên: “Các con, hãy đợi mẹ! Cho tôi về đi, các con
tôi đang đợi tôi!”. Tiếng gào ngày một nhỏ và ngắt quãng, rồi tắt hẳn. Bà lão
ôm theo một mối hận, trút hơi thở cuối cùng.
Không thể ngờ được, đến giây
phút cuối cùng của cuộc đời, bà lão vẫn nhớ đến những đứa con bội bạc của mình.
Nhưng có ai ngờ rằng, trong đám tang của bà lão, không có ai trong các con của
bà lão có mặt. Đối với những loại con cái này, tôi không có gì để mà nói nữa.
Còn đối với những bà mẹ như bà lão, tôi có thể nói rằng, họ là những người mẹ
bình thường nhưng vĩ đại!
(sưu tầm)