CỦ CÀ RỐT TRƯỚC MÕM

Có một anh chàng đánh xe, gặp phải chú lừa cứng cổ, hễ chở nặng là không chịu đi, càng đánh đập chửi mắng, càng đổ lì ra.

Chàng ta bèn nghĩ ra một diệu kế: đem củ cà rốt tươi treo trước mặt con lừa.

Lừa thấy cà rốt ngon, bước tới ăn. Nhưng củ cà rốt luôn luôn ở trước mặt, lừa không bao giờ chộp được dù đã hàng trăm, hàng nghìn lần bước tới, bước tới và bước tới.

**  *  **  **  *  **

Đã bao lần, chúng ta bị gạt như con lừa nọ. Hạnh phúc, mộng tưởng, ước vọng.... đều giống như những củ cà rốt treo trước mõm, để chúng ta dòm vào, thòm thèm, nuôi hy vọng mà kéo lê kiếp sống đọa đầy.

Chúng ta đã từng quan niệm hạnh phúc là gì? Có phải là được sống trong những điều kiện tiện nghi như ăn uống đầy đủ, tiêu xài thoải mái, nhà cửa khang trang, công việc thuận lợi, thương yêu chiều chuộng, con cái ngoan hiền, bạn bè thân thiện… Những tiện nghi đó đem lại cho ta một cảm giác thoải mái, dễ chịu, thích thú, sung sướng nên ta nghĩ rằng mình có hạnh phúc. Định nghĩa này hầu hết mọi người công nhận. Cái cảm giác mà ta vừa diễn đạt là hạnh phúc có tên gọi riêng là lạc thọ.

Nhưng có khi chúng ta đang sống trong những điều kiện rất thuận lợi, không có vấn đề gì phải bận lòng sầu khổ, hoặc chỉ có chút đỉnh khó khăn thôi thì lẽ ra chúng ta phải có hạnh phúc chứ, sao vẫn than van số phận hay kêu ca cuộc đời hoài vậy? Cho nên phải có ý thức về những gì chúng ta đang có chính là điều kiện của hạnh phúc thì chúng ta mới có hạnh phúc được.

Nhớ lại những lần bị đau răng, không ăn uống được hay không làm việc gì được đã đành, mà cảm giác đau đớn ấy thật khó chịu. Lúc ấy chúng ta quả quyết rằng không có cái khổ nào bằng đau răng.

Nhưng trước đó vài giờ chúng ta có biết mình rất hạnh phúc vì không bị chứng đau răng hành hạ không? Rõ ràng là không hề có, vì chúng ta phải lo bao nhiêu chuyện to tát trên đời, hơi sức đâu mà nghĩ tới những cái cỏn con như vậy. Song chính những cái cỏn con ấy đã khiến chúng ta phải khổ sở và gác lại bao điều to tát. Và khi trải qua từng giờ phút trong cơn vật vã ấy chúng ta mới nghiệm ra rằng không đau răng cũng là một điều kiện hạnh phúc.

Hãy thử suy ngẫm về những điều kiện hạnh phúc mà chúng ta đang có, phải chăng nhiều hơn chúng ta tưởng tượng không? Chỉ cần liên tưởng tới hình ảnh của những nạn nhân đang sống trong vùng dịch Ebola, của những em bé mồ côi, những em bé chết đói hay tật nguyền đang có mặt khắp nơi trên thế giới thì chúng ta đã thấy mình hạnh phúc tới chừng nào rồi. Những người ấy, em bé đó phải bò lết, đang quằn quại, đang đi bằng đôi tay hay lấy thức ăn bằng đôi chân, hoặc chưa từng nhìn thấy bầu trời xanh hay tiếng chim hót, hoặc cũng chưa một lần nào được chăm sóc ân cần từ bàn tay của những người thân trong gia đình hay bạn bè.

Còn chúng ta, chúng ta đang sở hữu quá nhiều thứ. Chúng ta có đôi mắt sáng ngời, đôi chân vững chắc, đôi tay tháo vác, giọng nói trong trẻo, trái tim khỏe mạnh, năng lượng sống tuôn tràn, tương lai rực rỡ chào đón… chúng ta không bị vướng vào chứng bệnh nan y nào về thể chất, cũng không lâm vào tình trạng khủng hoảng điên cuồng vì thiên tai hay tai nạn do con người gây ra. Chúng ta đang có cơ ngơi ổn định, công việc thuận lợi, tài năng phát triển. chúng ta cũng đang đầm ấm với gia đình, được người thương quan tâm chìu chuộng.

Những điều đơn cử ra đây chỉ là một phần rất nhỏ so với những điều kiện hạnh phúc quá lớn mà chúng ta đang sở hữu. Nhưng chúng ta bị ném vào bóng tối lãng quên để tiếp tục đuổi theo những bó cỏ xanh, những đối tượng hấp dẫn khác ở phía trước, ở trong tương lai.

Chính vì kẹt vào củ cà rốt, những ước mơ chưa đạt được nên chúng ta cứ lầm lũi bám riết đi về phía trước. Bao lần lè lưỡi tưởng chừng tóm lấy được rồi nhưng bao lần vụt mất và rồi tiếp tục hy vọng lần khác nên không thể thừa hưởng những hạnh phúc lớn lao mà chúng ta đang có.

Liệu chúng ta có chắc khi những ước mơ kia thực hiện xong là chúng ta sẽ hoàn toàn hạnh phúc không? Chúng ta chỉ tiên đoán thôi, vì một năm nay hay hai năm về trước chẳng phải chúng ta cũng đã từng có những điều ước, và hầu hết những điều ước ấy đều đã thành tựu sao chúng ta vẫn không có hạnh phúc? Thế mà chúng ta vẫn tiếp tục ước mơ, tiếp tục hy vọng như chưa từng biết gì về hạnh phúc.

Nếu chúng ta không biết cái gì làm cho chúng ta hạnh phúc trong hiện tại, thì làm sao chúng ta có thể biết được cái gì làm cho chúng ta hạnh phúc trong tương lai?

Vậy chúng ta có cần ước thêm nữa hay không, hay nên quay về tiếp nhận những gì mình đang có và bằng lòng với nó, như thế may ra chúng ta mới biết được hương vị thật sự của hạnh phúc. Khi nhận ra được giá trị hạnh phúc của mình đã sẵn có thì chúng ta sẽ biết mình nên làm gì và không nên làm gì để hết lòng giữ gìn, không vì chút cảm xúc nhất thời đam mê mà đánh đổi giá trị hạnh phúc.