Chuyện xảy ra ở
hành lang một bệnh viện. Cô con dâu nhăn mặt nói với chồng:
- Ở nhà đủ thứ
phải lo, làm sao mà vô trong đây hầu ba được? Anh nói cô Năm hay cô Bảy ở không
thì chia nhau vô chăm sóc ba".
Anh con trai
chưa kịp trả lời thì có lẽ cô Năm hay cô Bảy gì đó đã cong môi phản đối:
- Tui cũng có
đủ thứ chuyện để lo chứ bộ, quên tui đi".
Một cậu con
trai khác cau cau lông mày:
- Nói chung là
ai cũng bận hết, với lại ba mắc bệnh lây nhiễm, vô hầu ba rồi lỡ bị lây thì làm
sao? Cô con dâu trưởng phán một câu:
- Thôi khỏi
bàn tán gì hết, mướn người nuôi là xong chuyện.
Tất nhiên sau
đó, sự việc xảy ra đúng như hoạch định của họ.
Một phụ nữ khỏe
mạnh, có dáng vẻ nông dân đang nuôi một người bệnh nằm giường bên cạnh ông cụ
đã chủ động đề nghị nuôi bệnh cho ông cụ luôn. Công việc tỉ mỉ, cần sự chu đáo,
từ việc cho uống sữa, uống thuốc đến thay quần áo, lau người (ông cụ đã mất hết
cảm giác vệ sinh), nhưng chị vẫn làm với sự chăm chút, không để lộ bất cứ thái
độ ghê tởm nào, lại còn có vẻ hiền hậu, dịu dàng như con đối với cha mẹ.
Trong lúc ấy,
có lẽ yên tâm vì cha đã có người chăm sóc, đám con trai, con gái, dâu, rể hơn một
chục người của ông cụ thỉnh thoảng mới lượn qua như một luồng gió nhẹ. Tiếc
thay, sự chăm chút của chị phụ nữ không kéo dài bao lâu, chỉ hơn một tuần sau
là ông cụ đã qua đời. Con cái, cháu chắt ông kéo vào mới đông chứ. Họ khóc lóc
khá ồn ào nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy việc khâm liệm ông cụ, và ở hành lang lại
xảy ra một cuộc cãi vã xem người nào phải chi nhiều nhất cho đám tang ?...
Anh con trai
trưởng cầm một xấp tiền đến trả cho chị phụ nữ đã nuôi bệnh cha mình. Hai mắt đỏ
hoe, chị trả lời:
- Tôi nuôi cụ ấy
vì thấy xót xa cho cụ có lắm con nhiều cháu mà chẳng ai đoái hoài, chứ tôi có
làm cái nghề này đâu mà lấy tiền?
Đám người đang
khóc mếu, cãi nhau... đột nhiên im bặt. Rồi từng người một lẻn ra ngoài...
- Sưu tầm -