- Thế là hết! Tôi đã mất tất
cả!.
Nhà học giả hỏi:
- Thế anh vẫn còn nhìn thấy,
nghe thấy, đi lại... được đấy chứ?
Người đàn ông đáp:
- Vâng!
Nhà học giả nói:
- Vậy thì tôi cho là cái gì
anh cũng còn, chỉ có tiền là mất!".
Một câu thật hay, phải
không?
Chỉ với một cách nhìn nhận
khác hẳn mà cuộc đời một người thay đổi: từ chỗ bi quan, tưởng chừng mọi thứ đã
kết thúc, sang chỗ lạc quan, có thể sẵn sàng bắt tay vào làm lại từ đầu...Nếu
chúng ta không thể thay đổi được chiều dài của cuộc sống, chúng ta có thể thay
đổi được bề ngang. Trong xã hội con người đầy nhiễu nhương này, có bao nhiêu điều
còn tinh khiết và có bao nhiêu điều đã mất hẳn tính chất của nó?
Những vật thuộc về chúng
ta, chúng ta sẽ có. Những điều chúng ta đã làm, nó sẽ xảy ra lại và trở lại. Tất
cả đều là những sắp đặt lập lại tuần tự của đời sống. Trân quý những thiên
duyên. Sự gặp gỡ của chúng ta tại nơi này, hôm nay cũng là một phần của chữ
duyên vơi nhau! Thử nghĩ xem, chúng ta được gì, mất gì khi cứ luôn chạy theo những
thứ mãi mãi không thuộc về mình, luôn chờ đợi những gì không dành cho mình?
Sưu tầm