Nơi góc bếp, một khay Ly lâu ngày không được dùng tới. Một chiếc Ly
buồn bã:
- Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!
Bà chủ đứng đó:
- Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?
Ly đáp:
- Chắc vậy!
Bà chủ liền đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy
đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.
Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ,
đây chính là mùi vị của cuộc sống.
Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là 'an bài' của
duyên phận.
Ly kêu lên:
- Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!
Bà chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.
Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.
Ly vỡ tan. Trước lúc chết, Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết, Ly yêu Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng mà, Ly không có cách nào để đưa Nước, nguyên vẹn, trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc, lệ hoà vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.
Bà chủ về, nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra...
Hết chuyện!
====<><>====
Ai đọc xong cũng cảm được cái ý nghĩa nhân sinh, nhân tình thế thái
của một nội dung rất tình yêu trong câu chuyện này thông qua hai nhân vật Ly và
Nước.
Kết cục của tình yêu cạn nguồn cảm xúc sinh ra đổ bể, (vì 1001 nguyên nhân) thật bi thảm xót thương khi nhận ra đã muộn của anh chàng Ly (chị Ly) nào đó đã không biết chăm sóc, chia sẻ ngay từ ban đầu để rồi chuyển từ nóng sang ấm, và cuối cùng là lạnh tạnh của Nước. Sự gom góp tàn dư là điều tất yếu và chuyện bật máu đỏ vì vô ý bị cứa đứt tay cũng là điều tất yếu luôn...
Khổ ghê!
Đời là thế!
Tạo hoá đã lập trình và giăng thêm cái bẫy cô đơn cảm xúc...
Đời bạc lắm!
Thôi kệ...
Cười trước đã!
(Chỉ những người đã, đang trong cuộc mới hiểu, còn những kẻ còn mơ
mộng, lãng mạn ngoài kia thì đang mãi mê vẽ tranh 3D rồi cũng sẽ hiểu...)