Hỏi: Kính bạch Thầy,
trong dân gian và các chùa từ xưa đến nay họ vẫn nói câu: ‚Đất có thần linh,
sông có hà bá‛ và nhà nhà ai ai cũng có một bát hương thờ những vị thần đó. Từ
xưa đến nay người trước truyền cho người sau gây một ấn tượng sâu sắc vào tâm hồn
của mọi người về thần linh của thế giới siêu hình. Những vị thần này có đủ quyền
hành trong tay làm thịnh làm suy nếu ai không thờ cúng họ, thờ cúng thì phải có
rượu thịt... hàng đầu... Vậy con xin Thầy dạy bảo: ‚Việc hiểu của dân gian
trong thiên hạ như vậy có đúng không? Có ông Thần linh đó hay không? Hiện giờ mỗi
người phải làm gì với tục lệ này để đúng với ý nghĩa chánh pháp mà không lạc
vào mê tín dị đoan.
Còn các chùa miền Bắc
có tục lệ thờ đủ thứ Phật như: Phật Thích Ca Mâu Ni, Phật A Di Đà, Phật Quan
Âm, Phật Dược Sư, Phật Đại Thế Chí, Phật Văn Thù Sư Lợi, Phật Phổ Hiền† v.v...
còn bên mặt thì thờ Đức Ông Quan Thánh Đế Quân và bên trái thì thờ Bà Chúa
Tiên, Chúa Sứ, Linh Sơn Thánh Mẫu, Phật Mẫu Chuẩn Đề, Phật Thiên Thủ Thiên
Nhãn, phía sau thờ Bồ Đề Đạt Ma, Lục Tổ Huệ Năng tức là ông giám trai, phía trước
thờ ông Thiện ông Ác và Hộ Pháp. Thường trong chùa đều cúng dâng hoa quả, nhưng
đặc biệt cúng Đức Ông là phải rượu thịt. Vậy việc thờ phụng trên có đúng chánh
pháp không? Và mỗi khi đến chùa chúng con phải cúng dàng như thế nào cho đúng
chánh pháp? Xin Thầy từ bi dạy bảo cho chúng con được rõ.
Đáp: "Đất có Thần
Linh, sông có Hà Bá", đó là câu tục ngữ mê tín của dân gian đã được truyền
tụng từ xưa đến nay.
Người xưa trí hiểu biết còn thấp kém, sống
trong các bộ lạc. Đứng trước thời tiết nắng, mưa, gió, bão, núi, sông, đất đai,
rừng rú, ao hồ, thú vật v.v... quá khiếp đảm, thấy con người quá nhỏ nhoi, cho
nên người xưa đặt: đất thì có thổ thần, núi thì có thần núi, tiền bạc thì có thần
tài, mưa thi có thần mưa, gió thì có thần gió, cây thì có mộc thần, lửa thì có
hỏa thần, sông thì có Hà Bá, giếng thì có Bà Thủy Long, sấm chớp thì gọi là thần
sấm, thần sét v.v...
Tất cả những vị thần trên đây đều do trí
tưởng tượng dựng lên, chứ những vị thần này không bao giờ có, chỉ vì thế giới
siêu hình cũng không có. Muốn cho đúng ý nghĩa và đạo đức làm người thì đối với
đất chúng ta không nên bỏ hoang mà phải ra công sản xuất làm ra nhiều thực phẩm
thì không phụ lòng của đất đó là biết ơn đất, còn người nào bỏ đất hoang không
trồng trỉa chăm nom không lo sản xuất ra thực phẩm đó là những người phụ ơn đất,
còn thờ cúng đất như một ông thần linh bằng thịt, heo, bò, gà, vịt, cá, tôm
v.v... đó là mê tín, lạc hậu, ngu si, chỉ là người không có trí hiểu biết chân
chánh, hiểu biết như thật.
Bởi vì, không bao giờ có ông thần đất cả
mà chỉ có đất giúp cho con người sản xuất ra thực phẩm để nuôi sống đúng theo đạo
đức nhân bản - nhân quả. Ca dao Việt Nam có câu kêu gọi chúng ta đừng quên ơn
nghĩa đất: ‚Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang. Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu‛ Ý
nghĩa câu ca dao này đã nói lên lòng yêu quý và tôn trọng đất đai đúng với tinh
thần đạo đức nhân bản - nhân quả làm người của dân tộc Việt Nam thời xưa chứ
không phải mê tín thờ thần đất (Thổ thần), thần sông (Hà Bá) như những người
dân còn lạc hậu trong vùng rừng núi xa xôi của thời xa xưa.
Người biết ơn đất thì không bao giờ bỏ
ruộng đất hoang, đất là sự sống, là vàng là bạc của con người, đất thương người
như người mẹ hiền, đất không phụ lòng người, nhưng người phụ ơn đất. Người thờ
cúng bái lạy đất, xem đất như thần linh, đó là phụ ơn đất, đó là đã biến đất
thành một người vô đạo đức.
Sông và nước, nước từ trên nguồn đổ xuống
chảy khoét thành sông, sông là đường đi của nước để ra biển, nước từ biển bốc
hơi thành mây, mây gặp lạnh thành nước, nước rơi xuống nguồn, từ trên nguồn nước
đổ theo sông ra biển, đó là sự tuần hoàn của nước, chứ nào đâu có Thủy thần (Hà
Bá)? Người ta cúng tế Hà Bá là vì sóng nước mênh mông gào thét ầm ì ghê rợn khiến
cho người ta quá sợ hãi vì mạng sống con người ở trên sóng nước như sợi chỉ
mành treo chuông dễ dàng chết trong chớp mắt. Vì thế, người ta tưởng ra một vị
thần ở trong nước (Hà Bá) có thể phù hộ hay giết hại những người nào ngang
tàng, không cúng tế bái lạy khi ở trên sông nước. Sông là lộ trình của nước để
nước đi ra biển, chứ sông nước không có thần linh gì cả, sông nước có thần linh
là do tâm tưởng của con người tạo ra. Sông nước là môi trường sống của loài thủy
tộc, nếu không có sông nước thì loài thủy tộc không thể sống được.
Trong chùa thờ cúng nhiều tượng Phật là
thờ cúng không đúng chánh pháp. Trên thế gian này duy nhất chỉ có đức Phật
Thích Ca Mâu Ni Phật là một vị Phật có lịch sử chân thật của loài người còn tất
cả các vị Phật khác đều là Phật giả tưởng của người sau đặt ra, đó là những
nhân vật truyền thuyết, nhân vật tiểu thuyết không có thật.
Thờ những tượng Phật không có lịch sử
chân thật là thờ cúng mê tín, thờ cúng trong vô minh. Thờ cúng trong mê tín vô
minh là thờ cúng không đúng chánh pháp, thờ cúng không đúng chánh pháp là thờ
cúng theo kiểu ngoại đạo.
Nếu quý vị là đệ tử của Phật
quý vị phải thờ cúng đúng chánh pháp, thờ cúng đúng chánh pháp là thờ cúng
trong tinh thần đạo đức nhân bản - nhân quả làm người, nghĩa là thờ cúng trong
sự tôn kính và biết ơn chứ không phải thờ cúng theo kiểu mê tín cầu khấn phù hộ.
(Trích Đường Về Xứ Phật X)