Người tốt như thế, tại sao lại
chết thê thảm như vậy? Ông ta thành tín quá, vì sao Chư Phật, Chư
Bồ-tát không gia hộ cho ông ta?
Khi chuyện ông nội bị rớt xuống
núi được truyền đi. “Tại sao lại có thể như thế? Chắc là người ta
nói bậy thôi!”. Câu nói này không phải là không có lý. Không có ai tin
chuyện này là sự thật. Bởi vì trong mắt của mọi người, ông nội tôi
là một người rất tốt, mà người tốt thì làm sao lại có cái chết bi
thảm đến như vậy?
Chuyện gì cũng có nhân duyên của
nó. Bởi vì nơi xảy ra tai nạn, chính là sườn núi mà ngày thường ông
nội tôi luôn nhắc nhở mọi người đi đường không nên đi ngang qua chỗ đó.
Nếu có người không biết, lỡ đi qua thì ông nội tôi liền hô hoán cho
người ấy quay trở lại, dù thế nào ông cũng không cho họ đi tiếp. Vì
chỗ này đã có rất nhiều người chết,; có người do trượt chân mà
chết; có người do chán đời đến đó để tự tử; cũng có không ít
người bị người yêu bỏ, đến đó nhảy xuống cho đáng kiếp.
Vì có quá nhiều
người chết, cho nên nơi đây đã trở thành một nơi nguy hiểm chết người,
một vùng đất không yên ổn. Chỉ cần có người đi qua đó, thì rất ít
người còn toàn thây trở về. Vả lại, do nơi đây quá hiểm trở, núi
cao, vực sâu, nên khi bị rơi xuống rất khó tìm ra xác, cho dù có tìm
ra xác thì thân thể cũng không còn nguyên vẹn. Một nơi sớm đã trở
thành con quỷ dữ luôn há mồm, chờ con mồi đi qua là nuốt ngay.
Nhưng rất may, thi thể ông nội tôi
không những còn nguyên vẹn, mà ông rơi đúng ngay chỗ đất bằng, chỉ
cần xê dịch một vài phân nữa thôi thì thi thể ông đã làm mồi cho quỷ
dữ. Do vậy, tuy ông chết chúng tôi rất buồn, nhưng cũng còn được chút
phần an ủi, đó là thân xác ông vẫn không bị tan nát. Duy chỉ có một
việc khiến chúng tôi vẫn không thể nào hiểu, đó là: “Ông chết với tư
thế nằm úp, vậy mà não phía sau không còn, đầu ông chỉ còn là cái
vỏ, nhưng mặt mày thì vẫn còn nguyên, không có chút trầy xước”.
Ba tôi khi thấy tình trạng ông nội
tôi như vậy, hốt nhiên trong tâm ông thấy rõ được nguyên nhân tại sao ông
nội tôi lại bị như thế. Vốn dĩ khi còn sống ông tôi rất thích ăn
thịt chim, vì vậy mà tạo nghiệp sát rất nặng. Với lại, ông giết
chim cũng rất tàn nhẫn, đó là ông dùng tay bóp nát phía sau đầu của
con chim. Đây chính là nguyên nhân vì sao khi bị rơi xuống núi, mặt mày
ông còn y nguyên nhưng phần não phía sau đầu thì không còn. Quả báo y
hệt! Càng nặng hơn, ngày ông nội tôi bị rơi xuống núi, cũng chính là
ngày ông cùng với một người bạn, cả hai lên núi bắt dê.
Số là ông tôi có nuôi rất nhiều dê
ở dưới chân núi. Không biết trời xui đất khiến thế nào, hay là quả
báo sát nghiệp của ông nội tôi đã thành thục mà ngày hôm đó vừa
nhìn thấy ông, bầy dê liền chạy vào núi để trốn, làm cho không ít
con bị rơi xuống núi. Ông nội tôi vì muốn lùa bầy dê quay trở lại,
nên ông đã quên chỗ dê chạy đến, cũng chính là cái nơi mà ngày
thường ông luôn nhắc nhở mọi người không được đi qua. Vì đường núi
quá hiểm trở nên ông bị trượt chân và mất mạng.
Mặc dù ông tôi được mọi người công
nhận là người tốt, được mọi người tôn kính và yêu mến. Với lại,
ngày nào ông cũng thành kính thắp hương lạy Phật, nhưng những việc
đó không đủ để ông tránh khỏi Nhân quả báo ứng của việc sát sinh mà
ông đã tạo ra. Theo Đại sư Hám Sơn, họa bị rơi xuống núi là một trong
tam tai cửu hoạnh.
Thường thường có rất nhiều người
nói rằng: “Chỉ cần tâm tốt là được rồi, mà không làm việc xấu tức
là tâm tốt”. Bạn có từng nói câu này không khi người khác khuyên bạn
chớ nên sát sinh và ăn chay?
Thử hỏi: “Tâm” như thế nào thì gọi
là “Tâm tốt”? “Việc” như thế nào thì gọi là “Việc xấu”? Chúng ta
đều biết cả, “Tốt” chính là ý nghĩ lương thiện. Thế nhưng, vì sự
thèm muốn của cái bụng, miệng, mà giết hại vô số sinh mạng của
loài vật, vậy thì có thể bảo rằng “tâm tôi tốt” được không?
“Không làm việc xấu”, mà bức hại
chúng sanh, khiến cho chúng phải cốt nhục, quyến thuộc phân ly, đây có
thể gọi là “Việc tốt” được chăng?
Trong xã hội ngày nay không thiếu
những kẻ có luận điệu như vậy, họ cho rằng họ không có mâu thuẫn khi
nói như vậy. Nhưng họ đâu biết rằng họ đang lấy “con của mâu” đánh
với “con của thuẫn”.
Mặc dù bạn cho rằng mình là người
có tâm địa lương thiện, là mình không bao giờ làm việc xấu. Nhưng bạn
hãy chân thật hỏi lại tâm mình, bạn có bao giờ sát sinh không? Ngoại
trừ bạn là người ăn chay suốt đời, bằng không thì làm sao bạn có
thể tránh được tội sát sinh? Đã sát sinh rồi thì Nhân quả đi liền
theo sau, chắc chắn bạn sẽ gặp báo ứng của hành động sát sinh đó.
Cũng giống như người trồng dưa thì được dưa, trồng đậu sẽ được đậu,
không sai một mảy lông. Người cho rằng mình có “tâm tốt” lại có thể
tránh được quả báo hay sao?
Ba tôi trước kia cũng rất thích ăn
thịt chim như ông nội tôi vậy. Nhưng kể từ khi thấy ông tôi bị quả báo
của việc sát sinh thì ông liền từ bỏ việc sát sinh, đồng thời phát
tâm làm thiện, ăn chay trường, tu giới sát, không uống rượu, đem công
đức tu tập hạnh lành hồi hướng hết cho ông nội tôi. Lại còn tụng
kinh, niệm Phật để cầu siêu cho ông tôi, giúp ông xa rời cảnh khổ của
tam đồ, siêu sinh về cõi Trời hoặc vãng sanh thế giới Cực lạc.
Nhân Quả Báo Ứng Những Điều Mắt Thấy Tai Nghe – CS Tịnh
Tùng