(trích từ tác phẩm Cặn Bã Ký Ức)
Bác Hai Như Sanh thích thực tế, không ưa
chuyện mơ hồ. Bác có quen mấy cháu ở Vĩnh-Chánh, những người niệm Phật kiên trì
lắm! Họ tự qui định ngày niệm mấy muôn, nếu thiếu phải thức khuya dậy sớm niệm
bù lại.
Một hôm có dịp Bác nói với các cháu ấy:
- Không rõ cơ duyên làm
sao mà Bác lại niệm Quan Thế Âm Bồ Tát nhiều hơn niệm Phật.
Một cháu hỏi:
- Ông Hai ơi! Con nghe người
ta nói niệm Quan Thế Âm hay thường nằm mộng thấy Phật Bà lắm! Vậy Ông có mộng
thấy Phật Bà lần nào hôn?
Bác đáp:
- Không! Ông không chiêm
bao gặp, mà có gặp Phật Bà hiện ra ban ngày ở Long Xuyên.
Cô bé tỏ vẻ ngạc nhiên, mở
to mắt nhìn Bác.
Bác kể tiếp:
- Hôm ấy khoảng 34 giờ chiều.
Chiếc xe Long Xuyên Cái Dầu sắp rời bến. Nhưng có một băng chưa đủ người, vì có
một ông cùi ngồi nên còn hai chỗ không ai chịu ngồi cả. Lẽ ra với số khách đó
cũng đủ cho xe rời bến, nhưng vì dưới bến còn khách nên lơ xe tìm cách chở đủ số
lượng. Bác tài lại thương thuyết gì đó với ông cùi, nhưng ông tỏ vẻ bất bình,
không chịu. Sau cùng chú lơ xe lại đôi co:
- Ông đi làm tôi mất hết
hai chỗ ngồi.
- Việc đó đâu phải lỗi tại
tôi, Ông cùi đáp. Người ta không đi mặc họ, tôi đi trả tiền đủ thôi!
Chú lơ cáu lên:
- Ông xuống đi xe khác,
tôi cho tiền xe ông!
Ông cùi đáp:
- Tôi cần về nhà, chứ
không cần tiền. Nếu ai cũng nói như chú thì tối nay tôi ngủ đâu?
Không giải quyết được, tài
xế và lơ xe lằng nhằng hoài. Hành khách cũng nhốn nháo. Ngay lúc ấy, một cô
hành khách rất "môđen" đứng dậy nói:
- Để tôi giải quyết cho!
Chú lơ xoay lại hỏi:
- Chị chịu trả thêm hai chỗ
ngồi nữa hôn?
- Không cần! Cô ấy nói.
Tôi giải quyết ổn thôi.
Rồi cô đến bên ông cùi và
nói:
- Thưa Bác, Bác ngồi sát
vô con ngồi kế Bác là xong!
Cô vừa ngồi bên ông cùi, một
người lên ngồi cạnh cô và một người khác đến ngồi ghế cô vừa bỏ trống.
Xe rời bến, người cư sĩ chứng
kiến sự việc nãy giờ tự nhủ:
Lẽ ra việc làm đó là việc
của mình, nhưng vì mình chờ xem, ngờ đâu cô "môđen" kia giải quyết đẹp
quá!
(Chính vị cư sĩ này thuật
lại chuyện trên).
Đến đây Bác kết thúc câu
chuyện:
- Cô gái mode là hiện
thân của Phật Bà đấy!
Cháu bé lên tiếng ngay:
- Con thà trả thêm hai chỗ
ngồi nữa, chứ không thể ngồi như vậy được!
Bác nói:
- Phật Bà ngồi mới được!
Chứ cư sĩ ngồi không được đâu!