Có một ngôi chùa, nhân vì thờ một sợi
chuỗi Phật Tổ từng đeo mà nổi tiếng. Nơi thờ phụng sợi chuỗi chỉ có thầy trụ
trì và 7 đệ tử biết.
7 người đệ tử đều rất có ngộ tính, thầy
trụ trì cảm thấy tương lai đem y bát truyền cho bất kỳ người nào trong bọn họ,
đều có thể làm rạng rỡ Phật Pháp. Không ngờ, sợi chuỗi đột nhiên biến mất.
Thầy trụ trì bèn hỏi 7 đệ tử:
- “Các ngươi ai đã lấy sợi chuỗi, chỉ cần
trả về vị trí cũ, ta sẽ không truy cứu, Phật tổ cũng không trách tội.”
Các đệ tử đều lắc đầu.
7 ngày trôi qua, sợi chuỗi vẫn không được
trả về. Thầy trụ trì lại nói:
- “Chỉ cần ai đó thừa nhận, sợi chuỗi sẽ
thuộc về người đó.”
Lại trải qua 7 ngày, vẫn không ai thừa
nhận.
Thầy trụ trì rất thất vọng:
- “Ngày mai các người hãy rời khỏi chùa
xuống núi hết đi, riêng kẻ đã lấy sợi chuỗi ta cho phép ở lại đây.”
Qua ngày hôm sau, 6 đệ tử thu dọn xong
hành lý, thở nhẹ một hơi dài, nhẹ nhàng ra đi. Chỉ có một người ở lại.
Thầy trụ trì hỏi đệ tử ở lại :
– Sợi chuỗi đâu?
– Con không lấy.
– Vậy tại sao chịu mang lấy tiếng trộm cắp?
– Mấy ngày nay các huynh đệ đều nghi ngờ
lẫn nhau, nếu có người đứng ra, mới giải thoát cho chuyện này.
Lại nói:
– Sợi chuỗi tuy mất, Phật vẫn còn đây.
Thầy trụ trì cười, lấy sợi chuỗi từ tay
áo mình ra, đeo vào tay người đệ tử.
Không phải mọi việc đều cần nói rõ ràng,
cái quan trọng hơn nói rõ ràng đó là: có thể gánh vác, có thể hành động, có thể
hóa giải, có thể sắp xếp, có thể thay đổi, nghĩ về mình, càng phải nghĩ cho người
khác, đây chính là Pháp.
Người hiểu bạn, không cần
phải giải thích, người không hiểu bạn, giải thích cũng vô ích. Đây không chỉ là
một loại cảnh giới mà hơn hết là một loại đại trí huệ.