(Lời kể của Ni Sư Giác Liên, Trụ trì
chù Phước Hải, Vĩnh Long)
Năm 1958, có cậu Hiếu bị tật bẩm sinh, mặt
đưa ra phía sau lưng, đầu lắc lư, tay chân cong quẹo không đi được, bò lết tại
chợ Trà Vinh ăn xin. Lạ một điều là ngày nào cậu cũng khóc la: Bà con ơi,
đừng sát sanh! Tôi là con bò nè …! Người ta giết tôi, dòng họ tôi chết hết rồi
… Tiếng khóc của cậu rống lên như bò bị thọc huyết.
Rất nhiều người biết lai lịch của cậu Hiếu. Ông
nội của cậu ở Ba-si, Ba-xe thuộc tỉnh Trà Vinh chuyên nghề làm thịt bò bán ở chợ,
giàu có dư ăn. Có một ngày ông cột con bò cái định khuya làm thịt, mai bán chợ
sáng. Ngay đêm hôm đó ông mơ màng thấy người đàn bà đến khóc nói: xin ông
đừng giết tôi, để tôi sinh con rồi ông hãy giết.
Đêm ấy ông thấy hiện tượng ấy 3 lần, ông
nói cùng vợ. Bà khuyên ông không nên làm thịt con bò này, nhưng ông không nghe.
Khuya hôm đó, như thường lệ, ông đập đầu con bò. Con bò này la lớn hơn những
con bò trước, nó chống cự, giãy giụa đến đứt dây thừng, và đến khi gần chết, đầu
nó cứ mãi lắc lư.
Cũng ngay đêm hôm đó, con dâu ông sinh đứa
cháu nội trai dị tật: sứt môi, mắt lộ, đầu quay ra sau lưng, chân lại ở trước.
Ông lo chạy chữa thuốc thang cho cháu tốn hao cả tài sản vẫn không hết. về phần
gia đình ông thì cả nhà mang trọng bệnh kỳ lạ, sau đó chết hết. Tội nghiệp
đứa bé chỉ mới mười tuổi dị tật phải đi ăn xin, đầu cứ lắc lư, không quên tự
xưng mình là Bò.