Có một ông nhà giàu quanh năm suốt tháng
mải mê đầu cơ tích trữ, vun vén cho bản thân, nuôi tham vọng làm cho cơ nghiệp
ngày càng thêm lớn, bất chấp thủ đoạn, giẫm bừa lên khổ đau của người khác. Một
lần vợ ông bệnh nặng, ông thỉnh một vị Tăng về nhà tụng kinh cầu phước giải bệnh.
Ông nói với vị Tăng:
- Nhờ thầy thay tôi tụng kinh cầu Phật
gia hộ cho gia đình tôi được bình an, việc làm ăn của tôi thêm phát đạt, vợ tôi
qua khỏi cơn trọng bệnh, con cháu tôi sớm được thăng quan phát tài.
Nghe ông nhà giàu nói những điều mong cầu
mà vị Tăng thở dài ngao ngán. Vị Tăng muốn cảnh tỉnh ông, bèn làm lễ, tụng kinh
và khấn lớn tiếng rằng:
- Nguyện Phật phương xa từ bi chứng
giám, hiện tiền gia chủ cầu khẩn Phật gia hộ cho gia đình ông ta được bình an,
làm ăn thịnh vượng, vợ ông mau chóng khỏi bệnh, con cháu thăng quan phát tài.
Ông nhà giàu nghe vị Tăng khấn nguyện lấy
làm ngạc nhiên, thắc mắc:
- Bạch sư phụ, sao thầy lại cầu khẩn Phật
phương xa mà không cầu khẩn các vị ở gần để các vị ấy đến đây cho mau lẹ?
Vị Tăng đáp:
- Sở dĩ tôi không cầu Phật ở gần là vì e
ngại các vị ấy không chịu giúp ông. Ông nghĩ coi, bình thường ông chẳng làm việc
phước đức, chẳng gieo nhân lành, không làm việc gì có ích cho ai, ngược lại còn
xan tham, sân hận, si mê tà kiến, kiêu căng ngã mạn. Tôi e rằng Phật ở gần đây
đều biết ông, các vị ấy sẽ không đáp ứng lời thỉnh cầu của ông. Vì vậy mà bất đắc
dĩ tôi phải cầu Phật ở xa giúp ông, may ra vì không biết rõ về ông mà các vị ấy
giúp ông ít nhiều.
Lúc bình thường không gieo nhân lành,
không kết thiện duyên, không tạo công đức phước báu gì thì dù cầu Phật ở gần
hay ở xa cũng khó có sự cảm ứng. Vị Tăng trong câu chuyện trên mượn việc cầu Phật
phương xa mà không cầu Phật ở gần để thức tỉnh ông nhà giàu, chứ kỳ thực chẳng
phải Phật ở xa thì không hay không biết việc làm của ông nhà giàu. Đối với Phật
thì không có chuyện ở xa hay ở gần mà không biết, quan trọng là người đời có
thiện tâm hay không, có thật lòng hướng về Phật hay không, và tâm ý, việc làm của
người đó có tương ưng với hạnh nguyện của Ngài hay không. Có nghĩa là muốn cầu
Phật có sự cảm ứng thì phải sống cho tốt, biết hành thiện, làm việc lợi ích cho
mình và cho người khác, có lòng từ bi, hỷ xả, vị tha… Bởi vì Phật là những bậc
toàn chơn, toàn giác, toàn thiện, toàn mỹ, muốn cầu Ngài có cảm ứng thì tâm niệm
và việc làm phải tương ưng với hạnh nguyện của các Ngài.
Trên thế gian không chỉ riêng ông nhà
giàu nọ, còn có biết bao người trong lúc bình thường chẳng màng tội phước,
không tin nhân quả, điên đảo thiện ác, không ngần ngại tạo nghiệp xấu, ác để thỏa
lòng tham lam, sân hận, kiêu căng, ngã mạn, đến lúc tai họa giáng xuống đầu, gặp
chuyện không may bất trắc xảy đến thì lạy lục cầu xin Phật che chở. Lúc đó dù
có dâng cúng phẩm vật trọng hậu, quỳ mọp sát đất lạy lục đến mấy cũng chẳng ích
lợi gì. Nhân quả tương ưng, đâu có Phật nào làm thiên lệch quy luật nhân quả được.
Những người có tâm địa không tốt, xấu xa, độc ác, tham lam, ích kỷ, hẹp hòi thì
làm sao có được kết quả tốt đẹp và làm sao có được sự cảm ứng nơi các Ngài.
Không nên chỉ biết trông cậy vào sự giúp
đỡ, chở che của Phật mà cần phải hiểu rằng sự gia hộ của Phật cũng do chính
mình mà được, do việc làm thiện lành của mình, do công đức phước báo mình đã tạo
mà có sự cảm ứng đó. Khi đã tin hiểu nhân quả thì biết muốn có cây lành trái ngọt
thì phải gieo nhân tốt và tạo các duyên thích hợp, thuận lợi cho nhân đó phát
triển. Ví dụ muốn cầu sống lâu trường thọ thì phải có ý thức giữ gìn sức khỏe,
sống hợp vệ sinh, siêng năng vận động, rèn luyện thân thể, quan tâm đến chế độ
dinh dưỡng, sống tiết độ, không làm tổn hại sức khỏe, tính mạng chúng sinh
khác, biết phóng sinh, bố thí thuốc, các phương tiện điều trị cho người ốm đau
bệnh họan… Muốn được giàu sang thì cần kiệm siêng năng học tập, lao động, giúp
đỡ người nghèo khó đói rách, những người có hoàn cảnh neo đơn, cơ nhỡ bằng cách
bố thí tài vật, phương tiện sinh kế v.v. Tóm lại, nếu không sống tốt, không biết
gieo nhân lành, sống thiếu ý thức trách nhiệm đối với bản thân và xã hội thì
đâu có Phật nào lại đi “phò hộ”, “che chở”, “giúp đỡ” cho.
Ngày nay hiện tượng tín ngưỡng nhiều
nhưng ít người có được chánh tín, chỉ tin vào những điều dị đoan, huyễn hoặc:
nghe đồn chùa nào linh thì đến để cầu được ước thấy, xin bùa xin phép để làm ăn
phát đạt, dán tiền lên tượng Phật, Bồ-tát hoặc lấy tay xoa lên tượng rồi xoa
lên thân mình, chẳng biết những việc làm đó có ý nghĩa, lợi ích gì; suy nghĩ
sai lầm, lệch lạc, mê tín cho rằng chư Phật, Bồ-tát, thần thánh cũng có tâm niệm
như phàm phu, từ đó dẫn đến những hành động mù quáng, sai lầm: Khi đến chùa thì
xì xụp vái lạy cầu xin đủ thứ chuyện, cúng một ít tiền hay phẩm vật thì muốn Phật,
Bồ-tát làm cho mình lắm điều, không biết họ nghĩ Phật, Bồ-tát là những ai, mỗi
ngày ngồi chờ hương quả để cho họ sai khiến sao? Nếu những gì họ cầu xin mà được
như ý thì thế gian chẳng có công đạo, luật nhân quả không còn. Những việc làm
đó chẳng khác nào hủy báng chư Phật, Bồ-tát, hủy báng Chánh pháp.
Nếu bỏ tiền ra thật nhiều để cúng chùa,
làm phước, bố thí, phóng sinh, in kinh, tạo tượng mà không cần thuận theo nhân
quả, và chỉ làm có hình thức, không có thật tâm mà vẫn được phước báu, vẫn tai
qua nạn khỏi, vẫn bình an, thì trên thế gian này chỉ có người giàu mới có được
an vui hạnh phúc, vì người nghèo làm gì có tiền để làm phước, cúng chùa… Nếu bố
thí với tâm tham, mong rằng nhờ việc bố thí mà mình giàu hơn, làm ăn thuận lợi
hơn; nếu phóng sinh với tâm tham, bỏ tiền ra mua con vật rồi nhốt ở đó, chờ tụng
kinh cầu nguyện cho mình được việc, mặc cho con vật thoi thóp trong chậu, trong
lồng, quằn quại khổ đau đang mong chờ sự sống; nếu cúng chùa với tâm tham muốn
cho nhiều người biết đến mình, nhiều người hâm mộ mình, muốn cho Phật ghi công
mình, phò hộ mình; nếu làm việc phước thiện với những tâm niệm ấy thì phước báu
chẳng những không có được mà còn tăng thêm tà kiến.
(Trích Sống theo lời Phật dạy)