Không ai chối cãi được là
những tệ nạn như cúng sao, giải hạn, trì chú, giải bùa, trừ ma, ếm quỷ, tụng
kinh mướn, cầu Phật khẩn Trời cho buôn may bán đắt.v.v.. đã và đang lan tràn
sâu rộng ở hầu hết mọi tầng lớp của Phật giáo từ bao lâu nay.
Đại đa số Phật tử lẫn tăng
ni đều tham dự ít nhiều vào những tệ nạn trên.
Khi hỏi tại sao không ai
làm điều gì để chỉnh đốn Phật giáo thì câu trả lời chúng tôi thường gặp là
"tùy duyên hóa độ".
"Tùy duyên hóa độ"
là một quan điểm cho rằng vì sự hiểu biết về Phật pháp của Phật tử còn kém cõi
quá nên cần phải nương theo trình độ đương thời của họ để dần dần hướng dẫn họ
theo con đường chính đạo. Nói cách khác, mặc dù biết rằng Phật tử đang hiểu đạo
sai và hành đạo bậy nhưng vẫn không được bài trừ để cho họ còn tiếp tục đến
chùa đọc kinh, lạy Phật; và thà là như vậy vẫn còn tốt hơn là làm Phật tử nản
lòng rồi bỏ đạo hẳn.
Trong trường hợp nầy, theo
tôi nếu một Phật tử dùng câu "tùy duyên hóa đạo" đó là một lối lý luận
yếu ớt. Tuy vậy, nếu một người thuộc hàng tăng ni phát biểu câu nầy thì chúng
tôi cho rằng đây là một cách ngụy biện tồi tệ.
Thứ nhất, nếu cho rằng
"tùy duyên hóa độ" là một phương pháp thích ứng để truyền dạy Phật
pháp thì nó cũng là một phương pháp không có hiệu quả gì cả. Bằng chứng là đại
đa số Phật tử lẫn tăng ni từ bao nhiêu thế hệ nay đã, đang và vẫn còn lặn ngụp
một cách rất hoan hỷ trong những tệ nạn càng ngày càng phát triển
(và quái đản hơn) kể trên.
Thứ hai, nếu ai cũng áp dụng
lối "tùy duyên hóa độ" nầy thì ai sẽ là người hướng dẫn Phật tử theo
con đường chính đạo? Và đành rằng cần phải làm chuyện nầy một cách "dần dần"
(vì sợ Phật tử nản lòng rồi bỏ đạo) nhưng bao giờ mới bắt đầu? Tại sao lời giảng
dạy lẫn hành vi của hầu như tất cả các tăng ni mà chúng tôi được biết và đã tiếp
xúc qua đều có vẻ tích cực góp phần bành trướng các tệ nạn trên thay vì ngược lại?
Tại sao tôi có quá nhiều lý do để tin rằng chính các tăng ni nầy cũng không nhận
định được là họ đang hiểu đạo sai và hành đạo bậy?
Thứ ba, thế thì thay vì
cho rằng một số Phật tử không có khả năng hiểu nổi ý nghĩa
thâm sâu thật sự của Phật pháp nên cứ phải tiếp tục truyền dạy những điều
sai bậy cho tất cả mọi người? Thế còn những Phật tử có khả
năng thấu hiểu (và đáng lẽ được truyền dạy Phật pháp thật sự) nhưng lại bị nhồi
vào óc ngay từ lúc ban đầu với những giáo lý rác rưởi thì sao?
Thứ tư, nếu cho rằng đừng
bài bác những tệ nạn trên vì dù sao chúng cũng đem lại niềm tin cho Phật tử để
họ tu tâm dưỡng tánh cũng như tìm được sự thanh thản trong tâm hồn thì có khác
gì với chủ trương ủng hộ kẻ nghiện ngập tiếp tục sử dụng ma túy chỉ vì họ sẽ bớt
quậy phá người chung quanh hay vì họ có thể tìm được cảm giác an lành,
khoái lạc cho chính họ?
Sau chót, vấn đề lợi nhuận
(từ cúng dường của Phật tử) cho mỗi chùa chắc chắn là một lý do không nhỏ để
các Hòa thượng trụ trì muốn ôm ấp mãi cái phương cách "tùy duyên hóa độ"
nầy. Cũng vậy, họ dùng lý do "Nếu không có chùa đẹp, tượng to thì Phật
tử không đến. Nếu không có Phật tử đến chùa thì làm sao có tiền để xây cất,
phát triển và làm sao Phật tử có cơ hội để tiếp tục học đạo?" Tiếp tục học
đạo hay tiếp tục học các tệ nạn đó? Tiếp tục học đạo hay tiếp tục cúng dường
cho các tăng ni?
Theo
tôi, còn người chủ trương "tùy duyên hóa độ" theo lối nầy thì
Phật giáo còn sa đắm trong những tệ nạn trên và còn bị nhận diện như một tôn
giáo dung dưỡng mê tín dị đoan......