Có mấy ông
lãnh đạo dùng tiền công quỹ đặt một bàn tiệc vô cùng thịnh soạn, chim trời cá
nước cho đến sơn hào hải vị quả thật là muốn gì có nấy. Lúc đó, mấy người ăn
xin bên cạnh nhìn chằm chằm vào bàn tiệc, nước dãi trong miệng chảy ra ướt cả
sàn nhà. Vậy mà mấy vị lãnh đạo đó một chút thức ăn thừa cũng chẳng
buồn cho họ, vì dưới các vị còn có mấy con chó, thức ăn thừa phải dành lại
để nuôi mấy con chó này. Đương nhiên, những người ăn xin thì ngay cả canh thừa
cũng không được uống, lại khiến các lãnh đạo khó chịu, đến nỗi họ chẳng còn hứng
thú để mà uống rượu nữa.
Lúc này, có hai người nước
ngoài đến, nhìn thấy tình cảnh này, vô cùng tức giận: “Tại
sao các ông lại miệt thị con người, không biết tôn trọng người khác đến như thế?”.
Họ liền dùng tay lật đổ bàn tiệc của mấy ông lãnh đạo.
Ngay
lúc này, các lãnh đạo chúng ta liền nghĩ ngay đến mấy người ăn xin kia, lập tức nói
với họ rằng: “Chủ nghĩa đế quốc sắp đến tiêu diệt dân tộc
chúng ta rồi, cần phải liều mạng với họ thôi, chỉ có như vậy mới có thể cứu vãn
dân tộc chúng ta được”.
Mấy
người ăn xin nghe xong, lập tức hét lớn: “Chuyện của lãnh đạo cũng là chuyện của chúng
ta, họ dám ăn hiếp lãnh đạo cũng là ăn hiếp dân tộc chúng ta vậy”.
Sau
đó cả bọn cùng hát to lên: “Hãy đứng lên, hỡi
những ai không muốn làm nô lệ…”, hát xong liền nhặt lấy cây “đả cẩu bổng”
đuổi đánh hai người nước ngoài kia.
Hai
người nước ngoài bỏ đi rồi, mấy ông lãnh đạo lớn tiếng hô: “Phục
vụ đâu rồi, hãy dọn cho chúng tôi một bàn tiệc khác”. Và những người ăn xin tiếp tục
… ngồi nhìn.
Theo
Epoch Times