Con người sống và chết qua
nhiều kiếp,
Giữa không gian,thời gian
vô tận,
Của loài giống, của linh
hồn…
Người Ai - Len cổ xưa biết
hết.
Bất kể con người chết ở
đâu
Sẽ có cuộc chia tay lâu
dài
Con người có nên sợ điều
tồi tệ?
Dù việc đào mồ quá lâu,
Dù thân thể mạnh khỏe
Nhưng vẫn bị chôn vùi
Rồi sẽ trở lại trong tâm
trí con người.
Elizabeth thổn thức
khi cô ngồi trong cái ghế tựa quen thuộc. Thuốc chải lông mi chảy quanh viền
mắt. Tôi đưa khăn giấy để cô lau những quầng đen.
Cô vừa thuật lại chi
tiết một kiếp sống là phụ nữ Ai-Len, một kiếp người chấm dứt yên ả và hạnh phúc
tràn đầy. Tuy nhiên sự bình dị đó ngược lại với kiếp sống hiện tại của cô, với
những mất mát và tuyệt vọng đã khiến cô đau đớn khôn nguôi. Và do đó, cô khóc,
dù phần kết thúc có hậu.
Đợt điều trị trong
ngày đó bắt đầu giảm kịch tính hơn. Chỉ mới đây thôi. Elizabeth đã lấy lại năng
lượng và tự tin để tiến đến một mối quan hệ. Lần này là cuộc gặp gỡ ngắn hạn
với người đàn ông lớn tuổi. Cô bị thu hút ngay buổi đầu vì sự giàu có và địa vị
của ông ta. Nhưng không có điều bí ẩn nào, ít ra không có ở phía cô. Trí óc hối
thúc cô ổn định, chấp nhận điều ông ta đảm bảo. Ông có vẻ khá quan tâm đến cô,
dù sao đi nữa thì còn ai khác dành cho cô đây?
Nhưng trái tim cô
không đồng ý. Không cần phải ổn định. Cô không yêu ông ta, và thiếu tình yêu
thì điều gì xảy ra sau đó?
Rốt cuộc thì lý lẽ
con tim đã thắng. Ông đang cưỡng ép cô đào sâu thêm mối quan hệ để làm con tin.
Elizabeth quyết định kết thúc mối tình hờ này. Cô cảm thấy nhẹ nhõm, buồn vì
lại sống cô đơn, nhưng không thất vọng. Hơn hết, cô đã xử lý được đoạn kết theo
cách thích hợp. Và cô còn ở đây, mắt đỏ hoe, mũi sụt sịt, mặt lấm lem thuốc
chải lông mi
Khi chúng tôi tiến
hành quá trình trở về, Elizabeth rơi sâu vào hôn mê, tôi đưa cô trở lại đúng
thời điểm ở Ai-Len, cách đây vài thế kỷ.
- Tôi rất đẹp.
Cô nhận xét ngay khi
tìm lại chính mình.
- Tóc dài, mắt xanh
lơ… ăn mặc bình thường… không trang điểm… như thể tôi đang trốn. Da tôi không
trắng lắm, giống như màu kem.
- Trốn cái gì?
Cô im lặng một lúc,
tìm câu trả lời.
- Trốn chồng tôi…
đúng rồi trốn anh ta. Anh ta là tên thô lỗ! Suốt ngày say xỉn… đánh tôi… Anh ta
quá ích kỷ… Tôi nguyền rủa cuộc hôn nhân này!
Tôi vô tư hỏi lại:
- Tại sao cô lại lấy anh ta?
- Tôi không muốn lấy
anh ta… Không bao giờ muốn. Cha mẹ tôi ép tôi, bây giờ thì họ chết rồi… Họ chết
rồi, còn tôi vẫn phải sống với hắn. Hắn là tất cả những gì mà bây giờ tôi có.
Cô kể lể, nỗi buồn
mỏng manh cộng với sự giận dữ trong giọng nói. Tôi hỏi:
- Cô có con chưa? Còn ai sống với cô nữa không?
- Không
Cơn giận đã giảm bớt,
nhưng nỗi buồn vẫn lảng vảng.
- Tôi không thể… Tôi
đã bị hư thai, bị chảy máu quá nhiều… Bị nhiễm trùng. Họ nói là tôi không thể
có con được nữa… Hắn tức điên lên với tôi… Hắn trách tôi… không sinh con trai
cho hắn, làm như là ý tôi muốn vậy.
Cô lại thất vọng.
- Hắn đánh tôi.
Cô nói thêm với một
giọng đột ngột dịu dàng.
- Hắn đánh tôi như
một con chó. Tôi thù hắn.
Cô ngừng lại, ứa nước
mắt. Tôi nhắc:
- Hắn đánh cô?
- Vâng.
Cô trả lời ngắn gọn:
- Tôi đợi cô tả chi tiết, cô miễn cưỡng.
Tôi thúc giục:
Tôi thúc giục:
- Hắn đánh cô ở đâu?
- Ở lưng,tay, mặt. Khắp mình.
- Cô không thể ngăn cản được hắn sao?
- Thỉnh thoảng. Tôi
từng đánh trả lại, nhưng hắn đánh tôi đau hơn. Hắn uống rượu quá nhiều. Điều
tốt nhất là tôi nên chịu bị ăn đòn. Chừng nào hắn mệt, hắn nghỉ… cho tới sau
đó.
Tôi xúi cô:
- Nhìn gần hắn, nhìn
vào mắt hắn, xem thử hắn là ai trong kiếp này.
Mắt Elizabeth nhíu
lại, lông mày cô dựng lên, như là cô đang tìm kiếm, thậm chí mí mắt cô vẫn
khép.
- Tôi biết hắn rồi! Hắn là George… Đúng là George!
- Tốt rồi. Cô hãy quay lại kiếp đó, lúc mà hắn không đánh cô nữa.
Cô nhận ra George,
chủ ngân hàng mà cô đã sống một năm rưỡi trước đây. Mối tình đó chấm dứt khi
George bắt đầu giở thói vũ phu. Những kiểu sống như vậy cứ lặp lại qua nhiều
kiếp, nếu họ không nhận ra và phá vỡ nó. Ở một cấp độ nào đó Elizabeth và
George đã nhận ra nhau. Họ lại đến với nhau, lại tiếp tục đánh đập. Tuy nhiên
Elizabeth đã học được bài học quan trọng từ nhiều thế kỷ qua. Lần này cô đủ sức
và nghị lực để kết thúc mối quan hệ ngay khi bạo lực bắt đầu. Khi nguyên nhân
từ kiếp trước được phát hiện thì những mô hình gây tổn thất sẽ phá bỏ dễ hơn.
Tôi quay lại nhìn
Elizabeth. Cô yên lặng, buồn bã, vô vọng. Tôi đã có thông tin về người chồng vũ
phu của cô, và tôi quyết định đưa cô đi xa hơn trong kiếp đó. Tôi nói với cô:
- Tôi sẽ đếm ngược từ
ba trở xuống một và gõ nhẹ lên trán cô. Khi tôi gõ, cô hãy di chuyển lên phía
trước tìm kiếm sự kiện đáng nhớ trong kiếp đó. Tôi nói với cô.
Khi tôi đếm đến một,
cô nở nụ cười vui thích. Tôi rất vui là có điểm sáng nhỏ trong kiếp sống u ám
đó.
Hắn chết rồi. Cám ơn trời đất.
Cô tuôn ra:
- Tôi sống với người
đàn ông tôi yêu. Anh ấy rất tốt và hiền lành, không bao giờ đánh tôi. Chúng tôi
yêu nhau. Anh ấy là người tốt. Chúng tôi rất hạnh phúc.
Nụ cười vui thích vẫn nở trên môi cô.
- Chồng cô chết cách nào?
- Chết trong quán trọ
Cô trả lời, nụ cười tắt ngấm.
- Hắn đánh nhau, bị
đâm chết. Chắc là bị đâm trúng tim. Người ta kể với tôi là máu chảy lênh láng.
Tôi chẳng hề buồn. Nếu không thì tôi chẳng gặp John. John thật tuyệt vời
Nụ cười vui thích nở
lại trên môi cô. Tôi lại thúc cô, theo cách hướng dẫn của tôi.
- Đi tiếp đi. Có
chuyện gì xảy ra cho cô và John. Đi đến điểm đáng nhớ trong kiếp đó.
Cô yên lặng, thu thập
thông tin.
- Tôi rất yếu. Tim
tôi đập loạn xạ. Tôi không thể kiềm hơi thở mình.
Cô hổn hển. Cô sắp
chết. Tôi hỏi:
- John có gần bên cô không?
- À, có. Anh ấy đang
ngồi trên giường, nắm tay tôi. Anh rất lo lắng, biết rằng sắp mất tôi. Chúng
tôi rất buồn nhưng hạnh phúc vì đã sống bên nhau nhiều năm tràn đầy hạnh phúc.
Cô ngừng lại, nhớ về
những cảnh tượng mà hai người bên nhau. Chỉ có mối quan hệ giữa Elizabeth và người
mẹ yêu quý mới đạt đến cấp độ yêu thương, hạnh phúc vui vẻ, thân thiết như cô
đã từng chia sẻ với John mà thôi.
- Hãy nhìn kỹ vào mặt
và mắt John. Cô có nhận ra là ai trong kiếp hiện tại không?
Sự nhận dạng thường
xuất hiện ngay tức thì chắc chắn, không
sai sót khi bệnh nhân nhìn vào mắt người đang đối diện. Đôi mắt thật sự là cửa
sổ của tâm hồn.
Cô trả lời ngắn gọn:
- Không. Tôi không biết anh ấy.
Cô ngừng lại, rồi nói với giọng sợ hãi:
- Tim tôi sắp nhảy
khỏi lồng ngực. Nó nhảy lung tung. Tôi cảm thấy hình như hồn gần lìa khỏi xác.
- Được rồi. Hãy rời
bỏ thân xác đó đi. Nói cho tôi nghe chuyện gì xảy ra với cô.
Vài phút sau, cô bắt
đầu miêu tả những sự kiện xảy ra sau khi cô chết. Gương mặt cô tỏ vẻ bình yên,
hơi thở nhẹ nhàng.
- Tôi bay lơ lửng,
gần góc trần nhà. Tôi nhìn thấy John ngồi kế bên thi thể của tôi. Anh chỉ ngồi
đó, không muốn di chuyển. Giờ đây anh sẽ sống cô đơn, chúng tôi chỉ có nhau mà
thôi.
Tôi hỏi rõ hơn:
- Cô không bao giờ có
con?
- Không. Tôi không
thể. Nhưng chẳng quan trọng gì. Chúng tôi có nhau đã quá đủ cho chúng tôi rồi.
Cô đột ngột im lặng.
Gương mặt thanh thản, hé một nụ cười.
- Ở đây đẹp quá. Tôi
nhận ra có một luồng ánh sáng tuyệt diệu đang ở quanh tôi. Nó kéo tôi. Tôi muốn
đi theo nó. Nó quá đẹp. Nó sẽ phục hồi sức lực cho tôi.
- Cứ tiếp tục.
- Chúng tôi đi qua
một thung lũng tuyệt vời, cây cỏ hoa lá khắp chung quanh… Tôi trở nên ý thức
nhiều vấn đề, nhiều thông tin, nhiều tri thức. Nhưng tôi không muốn quên John.
Nếu tôi học tất cả những điều này, có lẽ tôi sẽ quên John, nhưng tôi không thể!
- Cô cũng sẽ nhớ
John.
- Tôi khuyên cô, nhưng
không chắc lắm. Tri thức gì mà cô sẽ được học đây? Tôi hỏi cô.
- Đó là những kiếp
luân hồi và năng lực, và cách sử dụng cách kiếp sống để hoàn thiện năng lực, để
chúng ta có thể chuyển đến những cảnh giới cao hơn. Họ nói với tôi về năng lực,
về tình yêu, và những điều này giống nhau như thế nào… Khi chúng ta hiểu tình
yêu thực sự là gì. Nhưng tôi không muốn quên John.
- Tôi sẽ luôn nhắc cô
nhớ John.
- Tốt
- Còn gì nữa không?
- Đó là tất cả cho
hiện tại.
Cô nói thêm:
- Chúng tôi học nhiều
hơn về tình yêu bằng cách lắng nghe trực giác.
Tôi đã từng nghe điều
này từ các vị thầy thông qua Catherine. Họ đã nói rằng: “Những gì chúng tôi nói với anh là dành cho hiện tại. Anh phải học xuyên
qua chính trực giác của mình”.
Elizabeth nghỉ ngơi.
Hôm nay chắc cũng không có gì hé lộ thêm nhiều. Tôi đánh thức cô. Sau khi tâm
trí cô định hướng lại, cô khóc day dứt. Tôi nhẹ nhàng hỏi:
- Sao cô lại khóc?
- Vì tôi yêu anh ấy rất nhiều. Tôi không nghĩ
rằng mình đã từng yêu lại một người nào theo cách đó. Tôi chưa gặp ai mà tôi có
thể yêu nhiều như vậy. Hoặc có người nào đã yêu tôi như John. Làm sao tôi có
thể hoàn thiện cuộc sống khi không có tình yêu? Làm sao tôi có thể hạnh phúc
trọn vẹn?
- Cô chưa biết mà.
Tôi phản đối, nhưng
không tin tưởng lắm.
- Cô có thể sẽ gặp
lại và yêu điên cuồng. Thậm chí bây giờ cô còn chưa gặp lại John trong một thân
thể khác mà.
- Chắc vậy.
Cô nói với vẻ mỉa
mai, nước mắt vẫn lăn dài.
- Ông chỉ có làm tôi
vui thôi. Tôi thấy mình có cơ hội trúng số nhiều hơn là tìm lại được John.
Cơ hội trúng số? Tôi
nhớ là gấp mười bốn triệu lần.
Tôi đã từng chứng kiến sự tái hợp của Ariel
và Anthony. Cuộc tái hợp của những mối tình là một trải nghiệm đáng giá để chờ
đợi. Nhiều khi sự chờ đợi dài hàng thế kỷ.
Trong một kỳ nghỉ tại
miền Tây Nam, bệnh nhân cũ của tôi, một nhà sinh vật học tên là Ariel đã gặp
một người Úc tên là Anthony. Cả hai đều là những con người chín chắn đầy xúc
cảm. Họ đều đã lập gia đình trước đó. Họ yêu nhau như gặp tiếng sét và họ hứa
hôn với nhau. Trở về lại Miami, Ariel đề nghị Anthony đến gặp tôi để được đưa
về quá khứ, tìm kiếm một cuộc trải nghiệm, và nhìn xem điều gì đã xảy ra. Cả
hai đều tò mò muốn khám phá ra rằng liệu Ariel có từng xuất hiện theo cách nào
đó trong chuyến du hành trở về quá khứ của Anthony.
Anthony trở thành đối
tượng thoái chuyển cao cả. Gần như lập tức, Anthony quay về một kiếp sống rất
sống động tại Bắc Phi, vào khoảng thời đại Hannibal, hơn hai ngàn năm trước.
Trong kiếp này,
Anthony là thành viên trong nhóm người rất tiên tiến. Bộ tộc đặc biệt của anh
là người có nước da màu sáng, họ là những nhà luyện vàng. Họ có khả năng dùng
chất khí lửa lỏng như là vũ khí lan nhanh trên mặt sóng. Anthony và một thanh
niên khác cùng lứa tuổi hai mươi, đang ở giữa cuộc chiến bốn mươi ngày với bộ
tộc da đen sống kế bên bộ tộc của anh. Bộ tộc này đông hơn rất nhiều so với bộ
tộc anh.
Bộ tộc của Anthony đã
từng huấn luyện cho nhiều thành viên của bộ tộc đối thủ về chiến thuật. Một
trong những người được huấn luyện đã trở thành thủ lĩnh của cuộc tàn sát này.
Một trăm ngàn quân thù mang gươm và rìu băng ngang con sóng lớn trên dây thừng
khi Anthony và bộ tộc của anh dùng khí lửa lỏng đốt trên mặt sóng, hy vọng nó
sẽ ngăn chặn những kẻ tấn công trước khi chúng leo qua bờ.
Để bảo vệ trẻ em và
phụ nữ, bộ tộc Anthony đưa họ lên thuyền với những cánh buồm màu tím, đẩy vào
giữa cái hồ lớn. Trong số này có vị hôn thê yêu quý của Anthony, cô khoảng mười
bảy, mười tám tuổi. Nhưng bỗng nhiên ngọn lửa không theo hướng điều khiển mà
bắt vào con thuyền. Hầu hết phụ nữ và trẻ em đều chết thảm trong tai nạn kinh
hoàng. Trong đó có cả vị hôn thê của Anthony, cô là niềm đam mê tha thiết của
anh.
Thảm kịch này đã đập
tan chí khí của chiến binh, rồi họ sớm bị thua trận. Anthony là một trong vài
người trốn khỏi sự tàn sát man rợ theo cách xẻ thịt từng người. Sau đó anh trốn
đến một đường hầm bí mật, dẫn vào đường ngang ngõ tắt có nhiều phòng ngầm dưới
lòng đất của ngôi đền lớn, nơi cất giữ kho báu của bộ tộc.
Anthony gặp lại vị vua
của anh ở đó. Vị vua ra lệnh cho Anthony phải giết ông, và Anthony, một người
lính trung thành phải tuân theo lệnh ông. Sau khi vua chết đi, anh sống một
mình trong ngôi đền tối đen đó. Anh dùng thời gian sống tại đó viết về lịch sử
của bộ tộc trên chiếc lá vàng và niêm phong bài viết đó trong một cái hũ lớn.
Anh chết dần vì đói và đau buồn vì mất người yêu, và mất cả dân tộc mình.
Còn một chi tiết nữa.
Vị hôn thê của anh trong kiếp sống đó là Ariel trong kiếp này. Hai con người
yêu nhau đã tái hợp sau hơn hai ngàn năm. Cuối cùng, một đám cưới đã bị hoãn
lại quá lâu cũng được tổ chức.
Anthony và Ariel chỉ
chia tay một giờ khi anh bước vào phòng khám. Nhưng sức mạnh trong sự tái hợp
quá lớn giống như thể họ đã không gặp nhau hai ngàn năm qua.
Gần đây họ đã cưới
nhau. Cuộc gặp gỡ đột ngột, ngẫu nhiên, mãnh liệt bây giờ còn có một lớp ý
nghĩa mới đối với họ. Mối quan hệ tha thiết trước đó, bây giờ thấm qua cái cảm
giác thích phiêu lưu của họ.
Anthony và Ariel lên
kế hoạch cho chuyến du lịch đến Bắc Phi để tìm kiếm vùng đất mà họ đã từng sống
với nhau trong một kiếp quá khứ. Họ muốn nhìn xem những chi tiết khác mà họ có
thể khám phá thêm. Họ biết rằng bất cứ điều gì họ tìm thấy được đều làm tăng
thêm chuyến phiêu lưu mà họ tìm thấy nhau.
xem tiếp: * Chương 12
xem tiếp: * Chương 12
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...