CHƯƠNG 12

Dẫu rằng tôi không phải là vua trong tương lai, chỉ là tốt hơn thôi; Song tôi sẽ sống tích cực, hơn nữa, sẽ ít gặp sự vô ơn.
Frederick The Great.

      Người anh đẫm mồ hôi, đây là lần thứ hai, dù máy lạnh trong phòng tôi đang chạy hết công suất. Mồ hôi tuôn ra trên mặt, thấm ướt áo, rơi lả chả xuống cổ. Chỉ một thoáng vừa qua, anh còn run cầm cập, cả người anh lạnh run. Bệnh sốt rét cũng gây ra các triệu chứng như vậy, xen kẽ khi nóng khi lạnh. Francisco chết vì căn bệnh đáng sợ này, chết cô đơn, xa nhà, xa người thân yêu. Thật kinh khủng, một cái chết đáng thương!
     Pedro rơi vào trạng thái bị thôi miên, thư giãn nhẹ nhàng. Anh quay trở lại một kiếp quá khứ, và lập tức bị đổ mồ hôi. Tôi cố lau khô mặt anh bằng khăn giấy, nhưng giống như ngăn chặn cơn lũ lụt bằng tay. Mồ hôi vẫn tuôn ra dầm dề. Tôi hy vọng rằng bất cứ sự khó chịu với thân thể do đổ mồ hôi sẽ không ảnh hưởng đến trạng thái hôn mê sâu của anh.
     Anh thở hổn hển:
     - Tôi là đàn ông… tóc đen, da sạm nắng. Tôi đang bốc dỡ những thùng hàng rất nặng… Ở đây nóng quá… Tôi thấy những cây cọ và nhiều công trình bằng gỗ tạm bợ gần đó… Tôi là thủy thủ… Chúng tôi đang ở Tân Thế Giới (Châu Mỹ)
     - Anh có biết tên không?
     - Tôi tên là Francisco, tôi là thủy thủ.
     Tôi muốn biết tên của nơi đó, nhưng anh lại nhận ra tên anh trong kiếp đó.
     - Anh có biết tên nơi đó không?
    Anh ngừng một lát, mồ hôi vẫn tuôn:
     - Tôi không biết. Một trong những cảng biển đáng nguyền rủa… Ở đây có vàng. Trong bụi rậm… đâu đó trên núi. Chúng tôi đang tìm vàng… tôi có thể giữ riêng một ít nếu tôi tìm được… Đây là một nơi đáng nguyền rủa!
     Tôi muốn thêm thông tin, nên hỏi anh:
     - Anh là người nước nào? Anh có biết quê hương anh ở đâu không?
     Anh kiên nhẫn trả lời:
     - Ở bên phía biển bên kia. Chúng tôi là người Tây Ban Nha.
     Anh ám chỉ cả đoàn thủy thủ, đang bốc hàng dưới cái nắng khủng khiếp.
     - Anh có gia đình ở Tây Ban Nha không?
     - Vợ và con trai tôi ở đó… Tôi rất nhớ vợ con, nhưng cả nhà đều yên ổn… nhất là có số vàng tôi gởi về. Mẹ tôi và chị em gái tôi cũng ở đó. Cuộc sống quá khổ… Tôi nhớ nhà vô cùng.
     Tôi muốn biết thêm về gia đình anh.
     - Tôi sẽ đưa anh quay lại thời gian anh đang còn sống với gia đình ở Tây Ban Nha. Tôi sẽ gõ nhẹ lên trán anh và đếm từ ba xuống một. Khi tôi đếm đến một, anh sẽ quay lại Tây Ban Nha lúc còn ở với gia đình. Anh có thể nhớ lại tất cả. Ba… hai… một. Rồi, anh đang ở đó.
    - Mắt Pedro di chuyển dưới mí mắt đang khép hờ, anh đang thu thập hình ảnh. Anh quan sát.
    - Tôi thấy vợ và đứa con trai nhỏ. Chúng tôi cùng ngồi ăn… Cái bàn gỗ và mấy cái ghế… Mẹ tôi cũng ngồi đó.
     - Hãy nhìn vào mắt họ, anh có nhận ra họ là ai trong kiếp hiện tại.
     Tôi e rằng sự thay đổi giữa những kiếp sống có thể bị lệch hướng và vọt ra khỏi kiếp sống của Francisco. Nhưng anh kiểm soát nó dễ dàng.
     Tôi nhận ra con trai tôi chính là anh trai tôi… Ồ đúng rồi, là Juan… Tuyệt quá!
     Anh đã gặp lại người anh trước đó, là vị trụ trì, khi anh là tu sĩ. Mặc dù chúng tôi chưa tìm ra họ là những người yêu nhau, nhưng rõ ràng Juan là người bạn tri kỷ trung thành với Pedro. Tâm hồn họ kết nối rất kỳ diệu.
     Anh lờ đi người mẹ, chỉ chăm chú vào cô vợ trẻ, anh nhận xét:
     - Chúng tôi yêu nhau rất sâu đậm. Nhưng tôi không nhận ra nàng là ai trong kiếp này. Tình yêu của chúng tôi rất mãnh liệt.
     Anh lặng yên một phút, vui thích về ký ức với người vợ trẻ và tình yêu sâu sắc mà họ đã chia sẻ với nhau cách đây bốn hay năm trăm năm về trước tại Tây Ban Nha, một tình yêu khá khác lạ so với thời nay.
     Liệu Pedro đã từng nếm qua hương vị tình yêu như vậy?
Không biết linh hồn người vợ của Francisco có xuyên qua hàng thế kỷ đến đây? Nếu có, liệu họ sẽ gặp nhau?
      Tôi đưa Francisco trở về Tân Thế Giới, nơi họ đang tìm vàng.
      - Hãy quay lại cảng biển, nơi anh đang bốc hàng. Bây giờ di chuyển lên phía trước, đến những sự kiện đáng nhớ trong đời thủy thủ. Khi tôi đếm ngược từ ba xuống một, hãy tập trung vào các sự kiện đó.  
      Francisco bắt đầu sốt. Anh than:
     - Tôi lạnh quá. Cơn sốt chết tiệt sẽ trở lại.
     Như tiên đoán, vài phút sau mồ hôi đổ ra như tắm. Anh nguyền rủa:
     - Quỷ tha ma bắt. Cơn sốt này sẽ giết tôi… Căn bệnh… Họ sẽ bỏ tôi lại… Họ biết tôi không thể ráng sức được nữa… Tôi phải chết nơi hoang vắng chỉ có Chúa thôi. Chúng tôi không tìm thấy kho báu bằng vàng, bọn họ cũng đổ mồ hôi.
     - Anh có sống sót sau căn bệnh không?
     Anh im lặng, chúng tôi cùng chờ.
     - Tôi chết vì căn bệnh. Tôi không rời đám bụi rậm… Cơn sốt đã giết tôi. Tôi không còn gặp lại gia đình. Vợ con tôi sẽ rất đau buồn… Con trai tôi còn quá nhỏ.
      Mồ hôi trên gương mặt của Pedro và nước mắt trộn lẫn, rơi đầm đìa. Anh buồn vì chết sớm do căn bệnh lạ, chết cô đơn trong vùng đất hoang vắng, lạ lẫm. Một căn bệnh mà không có một thủy thủ nào chống đỡ nổi.
     Tôi đưa anh lìa khỏi thân thể Francisco. Anh bay lên cao trong trạng thái thanh thản, an lành, thoát khỏi cơn sốt và đau đớn, khỏi buồn đau, khổ sở. Gương mặt anh có vẻ hạnh phúc, thư thái. Tôi để yên cho anh nghỉ ngơi.
     Tôi ngẫm nghĩ về hình ảnh mất mát trong những kiếp của Pedro. Có quá nhiều cuộc chia tay với người thân yêu.
    Quá nhiều buồn thương. Anh đang tạo ra con đường xuyên qua thời gian không rõ nét, rất mơ hồ, đầy sương phủ, liệu anh có thể tìm lại họ không? Liệu anh có thể tìm lại hết những người thân yêu này?
     Những kiếp quá khứ của Pedro chứa đựng nhiều mô hình, không chỉ là sự mất mát. Lần trở về này, anh là người Tây Ban Nha, nhưng anh cũng từng là người lính Anh bị người Tây Ban Nha giết chết, khi lực lượng của anh xâm chiếm thành trì của họ. Anh đã từng là người đàn ông, từng là đàn bà. Anh đã trải nghiệm trong nhiều kiếp, khi là chiến binh, khi là tu sĩ. Anh mất người thân, rồi anh tìm thấy họ.
     Sau khi chết, kiếp làm tu sĩ, chung quanh anh có đông người thân tinh thần, Pedro đã ôn lại bài học trong kiếp đó, anh nói với tôi:
     - Lòng khoan dung rất quan trọng. Chúng tôi làm tất cả mọi thứ mà chúng tôi lại lên án người khác… Chúng tôi phải tha thứ cho họ.
     Kiếp sống Anh minh họa cho những lời nhắn nhủ. Anh phải học từ mọi phía để thấu hiểu. Chúng ta cũng phải vậy. Chúng ta hay đổi tín ngưỡng, dòng dõi, dân tộc. Chúng ta trải nghiệm qua nhiều kiếp sống, giàu có, nghèo hèn, bệnh tật, khỏe mạnh.
     Chúng ta phải học hỏi để từ bỏ thành kiến và thù hận. Những người không học đơn thuần chỉ thay đổi đột ngột qua nhiều phía, trở về trong thân xác của kẻ thù.
     Nhiều năm trôi qua, nhiều bệnh nhân, trong trạng thái bị thôi miên, kể với tôi rằng chết không phải là tai họa. Khi đứa bé hoặc trẻ em chết đi, chúng ta sẽ có được cơ hội học hỏi nhiều bài học quan trọng. Đó là những bài học về giá trị, về quyền ưu tiên, và hơn hết là học về lòng yêu thương.
     Thông thường những bài học quan trọng nhất đều phát sinh từ những kiếp sống đau khổ nhất.

xem tiếp: Chương 13

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét

Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...