Thời buổi bây giờ ai cũng
cong người lao tới phía trước mà ta lại cứ từ từ, an phận, tức là ta đã tự tách
mình ra khỏi dòng chảy của xã hội văn minh này. Ta tụt hậu mất rồi.
Thành kẻ tụt hậu để mỗi
sáng thức dậy có thể nghe tiếng chim hót bên sân vườn, nhìn thấy mặt trời vươn
trên những ngọn tre, ngắm thật lâu những người thân đi qua lại, ân cần hỏi
thăm cô bác hàng xóm, có thời gian dừng lại nhặt nhánh gai bên đường hay giúp cụ
già đẩy chiếc xe hàng rong lên con dốc, đủ thảnh thơi để lang thang trên con đường
làng râm mát, buồn buồn ghé qua nhà bạn uống trà và tán dóc đủ thứ chuyện trên
đời… Tụt hậu mà có thể sống, sống sâu sắc trong từng giây phút, sống trầm tĩnh
và an nhiên, sống hài hòa và thân thiết với mọi người xung quanh, thì cũng đáng
lắm chứ.
Còn tiến tới thì được gì,
mất gì? Người ta cứ đinh ninh rằng càng phát triển kinh tế, càng nắm bắt được
nhiều thứ (từ vật chất đến quyền lực) thì sẽ càng hạnh phúc, nhưng họ lại để
cho hư hao một thứ cực kỳ quan trọng, thứ duy nhất cảm nhận được hạnh phúc - đó
là trái tim biết rung động. Một trái tim biết rung động trước những khó khăn
hay nỗi khổ của kẻ khác là một trái tim chưa thương tật, một trái tim còn bình
thường. Đó chính là trái tim hạnh phúc, bởi vì hạnh phúc đích thực chỉ có mặt
khi ta biết sẻ chia.
Khi ta mong muốn có thêm
những điều kiện hưởng thụ và tìm mọi phương cách để đạt được, san bằng mọi trở
ngại, bất chấp mọi thủ đoạn, không kể gì đến sự thiệt thòi hay tổn hại của kẻ
khác, lạnh lùng và nghi ngờ mọi người xung quanh, đó chính là lúc trái tim ta rỉ
máu và khô cạn. Làm kinh tế phải có trái tim lạnh, không biết rung cảm thì mới
thành công. Nhưng thành công mà không có hạnh phúc thì thành công để làm gì?
Giả dụ vì một cơn biến động
nào đó mà những người thân yêu đều biến khỏi cuộc đời ta, và loài người cũng
không còn có mặt trên hành tinh này nữa, chỉ còn một mình ta với sản nghiệp khổng
lồ thì ta có thể sống và hạnh phúc không? Vậy mà bây giờ ta sống như thể không
hề dính dáng tới ai, không cần ai, không chịu ơn ai, không có trách nhiệm gì với
ai, cố gắng tồn tại chứ không phải đang sống vì sự sống là phải có sự cảm nhận
và rung động. Và chẳng biết tự bao giờ, trong đầu ta đã cài đặt sẵn mật lệnh “mặc
kệ nó” để dửng dưng đi ngang qua cuộc đời này như một kẻ xa lạ đến từ hành tinh
khác.....
(Trở Về Nguồn Cội)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...