Một thiền sinh hỏi: “Thưa sư phụ, con
đau khổ vì cha mẹ tàn nhẫn, người yêu con ruồng bỏ, anh em phản bội, bạn bè phá
hoại… Con phải làm sao để hết oán hờn và thù ghét đây?”
Vị sư phụ đáp: “Con ngồi xuống tịnh tâm,
tha thứ hết cho họ.”
Vài hôm sau, người đệ tử trở lại: “Con
đã học được tha thứ cho họ sư phụ ạ. Thật nhẹ cả người! Coi như xong!”
Sư phụ đáp: “Chưa xong, con về tịnh tâm,
mở hết lòng ra thương yêu họ.”
Người đệ tử gãi đầu: “Tha thứ thôi cũng
đã quá khó, lại phải thương yêu họ thì… Thôi được, con sẽ làm.”
Một tuần sau, người đệ tử trở lại, mặt
vui vẻ hẳn, khoe với sư phụ là đã làm được việc thương những người mà trước đây
đã từng đối xử tệ bạc với mình.
Sư phụ gật gù bảo: “Tốt! Bây giờ con về
tịnh tâm, ghi ơn họ. Nếu không có họ đóng những vai trò đó thì con đâu có cơ hội
tiến hoá tâm linh như vậy.”
Người đệ tử trở lại, lần nầy tin tưởng rằng
mình đã học xong bài vở. Anh tuyên bố: “Con đã học được và ghi ơn hết mọi người
đã cho con cơ hội học được sự tha thứ!”
Sư phụ cười: “Vậy thì con về tịnh tâm lại
đi nhé. Họ đã đóng đúng vai trò của họ chứ họ có lầm lỗi gì mà con tha thứ hay
không tha thứ.”
(Sưu tầm)