Một anh Phật tử sau một tai
nạn dập nát thân thể đã được ghép lại chiếc chân mới lấy từ di hài của một người
hiến xác.
Không bị tàn tật, anh mừng
lắm, nhưng đêm đêm nhìn lại cái chân ngoại lai kia, anh cứ rùng mình và nghĩ đến
người nằm dưới mộ.
Một ngày, nhắm chịu không
thấu, anh chạy lên chùa thăm sư phụ là một thiền sư và kể lại nỗi sợ của mình.
Vị hoà thượng nhìn anh rồi
mỉm cười:
- Con thấy sợ cái chân đó
vì cho rằng nó không phải là của con, nhưng thử hỏi, cái-chân-xưa-giờ-theo-con-từ-bé
có đúng là của con không?
Truyện kể rằng anh Phật tử
từ đó ngủ ngon, hết sợ.
Và tôi từ lúc biết được câu
chuyện này cũng thấy mình ít nhiều an lạc hơn xưa.
Tôi đã hiểu chữ CỦA một
cách chu đáo hơn, thấm thía hơn.
Rồi cũng từ đó, tôi
nghiệm ra một điều rằng ở đời nhiều lúc chỉ một chữ thôi cũng là một trời suy
tư.
Chiều nay, một người Phật tử
gửi tôi cái link để đọc bài viết của một người trẻ chẳng biết trong hay ngoài
nước.
Họ nói thích bài đó, khen
hay và giới thiệu cho tôi. Tựa đề bài viết đó là Tình Lỡ. Thiệt lạ, đọc hết
bài, nhưng tôi không hiểu gì hết. Lòng tôi đã bị cái tựa đề Tình Lỡ kia níu kéo
ngay từ phút đầu. Nói chính xác, tôi đã bàng hoàng, ngẩn ngơ chỉ vì một chữ LỠ
kia thôi. Nào phải chỉ có tình mới lỡ.
Có gì trên đời này lại không bị lỡ chứ.
Có gì trên đời này lại không bị lỡ chứ.
Nhìn quanh ta, rồi thì cả
thế giới, hình như chẳng gì là trọn vẹn hết.
Này nhé, có ai trên đời này
dám nhận đời mình là viên mãn đâu.
Nhiều kẻ giàu mà không
sang, bởi họ chỉ phú mà không quý.
Tiền bạc rủng rỉnh mà kiểu
xài tiền thì ngửi không vô, đó là giàu mà không sang, phú nhưng chưa quý.
Dám bỏ cả triệu Mỹ kim mua
một con chó ngao Tây Tạng về cung phụng như đấng sinh thành, nhưng đố họ dám bỏ
ra một phần trăm số tiền đó để làm từ thiện.
Đáng ngại là bây giờ có rất
nhiều kẻ chỉ phú mà không quý như thế.
Tôi muốn gọi đó là một trường
hợp Lỡ: Lỡ làng, dở dang…
Rồi đến chữ An Lạc.
Biết bao người trên đời này
ngó ngon lành vậy, nhưng thiệt ra họ chỉ được An (yên) mà chắc gì được Lạc.
Nhà cửa ổn định, thu nhập ổn
định, sức khỏe ổn định, kể cả gia đạo cũng ổn định, nhưng liệu lòng họ có được
vui không.
Tôi từng nói rồi, nhiều
khi có chuyện để lo toan còn dễ sống hơn là những ngày tháng nhàn cư vô vị,
không đắng không ngọt.
Viết đến đây tôi chợt nhớ đến
mấy bài báo online gần đây nói về làn sóng thực phẩm độc hại thì càng thấm thía
chữ Lỡ này.
Nhiều món trong đó là thứ
khoái khẩu, nhưng ngon mà chẳng lành.
Không phải món nào ngon thì
cũng lành.
Hai chữ ngon lành từ đó
không phải dễ dùng.
Ngay đến một chữ rất phổ biến
như Phúc Đức cũng khó mà tìm được chỗ dùng.
Nhiều kẻ đời nay chỉ có
phúc mà không có đức.
Người học A-Tỳ-Đàm thường
thích nói chặt chẽ nên khó chấp nhận điều tôi đang viết.
Một cách nôm na, tôi hiểu Đức
ở đây là những đức tánh hàm dưỡng nhân cách của mình.
Một người tiện tay làm một
hai chuyện giúp đỡ kẻ khác không sánh được một người thường ngày làm gì cũng biết
nghĩ về kẻ khác.
Phúc thì ai cũng làm được,
nhưng Đức thì phải là kẻ có tâm cơ.
Tôi không nhớ là Lão Tử hay
Trang Tử đã có câu nói này:
“Người thời nay quyền
cao tước trọng đến mấy cũng chỉ là hàng quý nhân chứ không phải bậc đại
nhân như thời trước.”
Cứ theo kiểu chẻ chữ (chiết
tự) đó mà nói thì ta có bao điều thú vị để mà suy gẫm.
Như thánh nhân chỉ có Đau
mà không Khổ, phàm phu nhiều khi Thông nhưng chưa chắc đã Minh, Giải nhưng chưa
chắc đã Thoát, Tình không hẳn là đi với Yêu, Sung chưa chắc đã Sướng…
Nhưng thôi, chẻ chừng đó
cũng đủ mỏi tay mòn búa rồi, chỉ mong người đời nhớ được bài học Chính Danh của
thầy Khổng để mà sống trọn vẹn ngoài đời, trong đạo. Thế còn gì hơn được nữa.
Mong thay!
(Toại Khanh)