Có một chàng thanh niên
kia buồn bã tìm đến một vị thiền sư hỏi rằng :
- Thưa sư phụ, có những
lúc con tưởng chừng như cuộc sống và con người muốn nhận chìm con, vậy những
lúc như thế con phải làm gì ạ ?
Vị thiền sư không nói gì,
đi lấy 2 cái thùng, một thùng có nước và một thùng trống không, rồi người thả
chiếc lá vào cái thùng không đó, đoạn người xách chiếc thùng đầy nước kia từ từ
đổ vào cái thùng có chiếc lá. Chiếc lá bị nước đổ vào cuốn xoáy trong nước, nhiều
lần cứ lặn hụp như thế, nhưng khi nước đã đổ vào đầy hết, thì chiếc lá vẫn lặng
lẽ trôi ung dung trên mặt nước. Rồi người chỉ vào chiếc lá trong thùng nước và
ôn tồn nói :
- Con thấy đấy, nếu con biết thả tâm của mình nhẹ nhàng như chiếc lá này, thì dù mọi thứ có chuyển biến nghiệt ngã đến đâu cũng không thể nào nhận chìm con được.
Hóa thành một chiếc lá rơi
Sống mà được thế thảnh
thơi, nhẹ nhàng…
Phải không?
Để tâm tự nhiên được như
thế, thật khó!
Bận trăm công ngàn việc,
giữ tâm được như thế, thật khó!
Khó thật!
Ăn, có thể ăn chung. Buồn
phiền, khó có thể ăn chung được. Thôi thì, khôn nhờ dại chịu vậy...