Tôi kể bạn nghe một chuyện này: Khi tôi
còn nhỏ, gà vịt không phải là món ăn hàng ngày của gia đình tôi. Mẹ tôi chỉ làm
gà, vịt khi có giỗ, tết, hoặc là dịp nào đặc biệt lắm. Và khi ngồi vào bàn ăn,
chúng tôi chỉ biết chọn đùi gà, hoặc các miếng ngon mà ăn trước, mẹ thì ăn cổ,
cánh gà. Có lần tôi còn la mẹ:
– Bao nhiêu miếng nạc sao mẹ không ăn, mà
cứ gặm cổ với cánh? Mẹ tôi bảo:
– Tại mẹ thích, ăn gà vịt phải có tí xương
gặm gặm mới vui chứ.
Bây giờ, ở Canada, là nơi quá dư thừa thực
phẩm, gà vịt đã là món ăn tầm thường của mọi giới giàu nghèo, ấy thế, mà mỗi
khi có dịp đi Montreal, tôi ghé vào phố Tàu mua vịt quay, gà quay về cho các
con; khi vào bàn ăn, thấy các con ăn ngon lành, tôi cũng lại bắt đầu ăn cổ, ăn
cánh!
Có lần bé trai của tôi, năm nay 15 tuổi,
hỏi:
– Sao mẹ lại ăn “bones”?
Với một phản ứng rất tự nhiên, tôi cũng
trả lời:
– Tại mẹ thích, ăn gà vịt phải có tí xương
gặm gặm mới vui chứ.
Lần đó, nói xong, tôi đã không dấu được
hai giọt nước mắt dù đã cố gắng chặn lại. Vì lúc ấy, tôi mới hiểu được câu nói
của Mẹ 30 năm về trước. Đó là cái mà các cụ gọi là “dòng nước mắt chảy xuôi”.
Sưu
tầm