Tôi đi vòng trong một tiệm
Target và chứng kiến cảnh người thu ngân đang trao lại một số tiền cho cậu bé.
Cậu chỉ độ 5 hay 6 tuổi.
Người thu ngân nói:
“Rất tiếc là em không có đủ
tiền để mua con búp-bê này”.
Cậu bé quay sang bà cụ đứng
cạnh:
“Bà à, bà có chắc là con
không có đủ tiền không, bà?”
Bà cụ đáp: “Con à, con biết
là con không có đủ tiền để mua con búp-bê này mà”.
Rồi bà cụ bảo cậu bé cứ đứng
đó chừng 5 phút để bà đi một vòng trong tiệm. Rồi bà đi ngay.
Cậu bé vẫn cầm con búp-bê
trong tay.
Cuối cùng, tôi bước đến cậu
bé và hỏi là cậu muốn tặng con búp-bê này cho ai.
“Ðây là con búp bê mà em
gái của con yêu thích lắm và ước ao có được trong Giáng Sinh này. Em ấy tin là
Ông già Noel sẽ mang quà này lại cho em ấy.”
Tôi trả lời cậu bé rằng:
“Thế nào Ông già Noel rồi
cũng sẽ mang lại cho em con, con đừng lo.”
Nhưng cậu trả lời buồn bã:
“Không, Ông già Noel không
mang đến chỗ em đang ở được. Con phải trao con búp-bê này cho mẹ con, rồi mẹ
con mới có thể trao lại cho em con khi mẹ đến đó.”
Ðôi mắt cậu bé thật buồn
khi nói những lời này.
“Em con đã trở về với Chúa. Ba
con bảo là mẹ cũng sắp về với Chúa, bởi vậy con nghĩ là mẹ có thể mang con
búp-bê này theo với mẹ để trao lại cho em con.”
Tim tôi như muốn ngừng đập.
Cậu bé nhìn lên tôi và nói:
“Con nói với ba là hãy bảo
mẹ đừng có đi vội. Con muốn mẹ con hãy chờ con đi mua về rồi hãy đi.”
Rồi cậu lấy ra cho tôi xem
một tấm ảnh trong đó cậu đang cười thích thú.
“Con muốn mẹ mang theo tấm ảnh
này của con để mẹ sẽ không quên con. Con thương mẹ con và mong ước mẹ không phải
bỏ con để đi, nhưng ba con nói là mẹ phải đi để ở cạnh em của con.”
Rồi cậu lặng thinh nhìn con
búp-bê buồn bã. Tôi vội vàng tìm ví bạc trong túi và nói với cậu bé:
“Hãy thử coi lại xem, biết
đâu con lại có đủ tiền mua con búp-bê này thì sao!”
“Dạ”, cậu bé đáp, “con mong
là có đủ tiền”. Không cho cậu bé thấy, tôi kẹp thêm tiền vào mớ tiền của cậu
bé, và chúng tôi cùng đếm. Chẳng những đủ số tiền cho con búp-bê mà còn dư thêm
một ít nữa.
Cậu bé nói: “Cảm ơn Chúa đã
cho con đủ tiền!”
Rồi cậu nhìn tôi và nói
thêm:
“Tối qua trước khi đi ngủ,
con đã hỏi xin Chúa hãy làm sao cho con có đủ tiền để mua con búp-bê này để mẹ
con có thể mang đi cho em con. Chúa đã nghe lời cầu xin của con rồi. Con cũng
muốn có đủ tiền mua hoa hồng trắng cho mẹ con, nhưng không dám hỏi Chúa nhiều.
Nhưng Ngài lại cho con đủ tiền để mua búp-bê và hoa hồng trắng nữa. Mẹ con yêu
hoa hồng trắng lắm.”
Vài phút sau bà cụ trở lại,
và tôi cũng rời khỏi tiệm.
Tôi làm xong việc mua sắm
trong một trạng thái hoàn toàn khác hẳn với khi bắt đầu vào tiệm. Và tôi không
thể rứt bỏ hình ảnh của cậu bé ra khỏi tâm trí tôi.
Ðoạn tôi nhớ lại một bài
báo trong tờ nhật báo địa phương cách đây hai hôm. Bài báo viết về một tài xế
say rượu lái xe vận tải đụng vào xe của một thiếu phụ và một bé gái nhỏ.
Ðứa bé gái chết ngay tại hiện
trường, còn người mẹ được đưa đi cứu cấp trong tình trạng nguy kịch. Gia đình
phải quyết định có nên rút ống máy trợ sinh khỏi bệnh nhân hay không vì người
thiếu phụ này không còn có thể hồi tỉnh ra khỏi cơn hôn mê.
Phải chăng đấy là gia đình
của cậu bé?
Hai ngày sau khi gặp cậu
bé, tôi đọc thấy trên báo là người thiếu phụ đã qua đời. Tôi bị một sự thôi
thúc và đã mua một bó hoa hồng trắng và đi thẳng đến nhà quàn nơi tang lễ của
người thiếu phụ đang diễn ra và mọi người đến nhìn mặt người quá cố lần cuối cùng.
Cô nằm đó, trong cỗ áo
quan, cầm trong tay một cành hồng màu trắng với tấm ảnh của cậu bé và con
búp-bê được đặt trên ngực của cô.
Tôi rời nơi đó, nước mắt
đoanh tròng, cảm giác rằng đời tôi đã vĩnh viễn thay đổi. Tình yêu của cậu bé
dành cho mẹ và em gái thật khó mà tưởng tượng! Và chỉ trong một phần nhỏ của một
giây đồng hồ, một gã lái xe say rượu, hay người lái xe bất cẩn, đã lấy đi tất cả
những gì thân thiết nhất của đời cậu...
(Robert A. Schreiber, TG chuyển ngữ)