Một người thanh niên trẻ nọ được gởi đến
làm việc với một số anh em khác, công việc của họ là dệt một khung vải rộng lớn,
trên đó mỗi người ngày ngày dệt phần được trao phó, việc làm xem ra độc điệu và
vô nghĩa.
Ngày nọ, không còn chịu đựng nổi một
công việc nhàm chán như thế, người thanh niên trẻ thốt lên với tất cả sự giận dữ
của mình:
- Trước khi tôi được sai đến đây, người
ta nói với tôi về một công trình nghệ thuật cao cả mà tôi sẽ góp phần vào. Bây
giờ tôi chỉ thấy rằng, tôi phải dùng kim đâm qua xỏ lại như một cái máy, tôi
không thấy đâu là nghệ thuật cả.
Nghe thế, người thợ già mới nói với anh
thanh niên như sau:
- Con ơi, làm sao con thấy được công
trình nghệ thuật mà chúng ta đang cộng tác để thực hiện, bởi những gì con đang
thấy là mặt trái của tấm thảm. Hơn nữa, việc con đang làm là một điểm nhỏ trong
công trình mà thôi.
Khi tấm thảm đã hoàn thành, người ta lật
tấm thảm lại. Lúc bấy giờ, người thanh niên trẻ mới thấy rằng mình góp phần vào
một tuyệt tác.
*
* *
Dường như đã từ lâu rồi ta đánh mất thói
quen nhìn lại mình. Ta cứ lo đuổi bắt những đối tượng bên ngoài hay trong xa vời
vì ta tin tưởng rằng hạnh phúc của mình nằm ở nơi đó.
Cuộc đời của mỗi người chúng ta có lẽ
cũng giống như một tấm thảm nhìn từ mặt trái. Những cái độc điệu nhàm chán dệt
nên cuộc sống của mỗi người, đôi khi che khuất hướng đi và ý nghĩa cuộc đời.