Có một người đàn ông
góa vợ làm nghề khâu vá sống trong túp lều nhỏ. Dù cả đời làm việc rất chăm chi
nhưng về già, ông chẳng tích lũy được bao nhiêu. Càng ngày, đôi tay ông càng
run rẩy trong khi đôi mắt thì kèm nhèm không sao khâu được thẳng thớm.
Ông lão có ba người con trai, cả ba đều
đã khôn lớn và có gia đình. Người nào cùng bận rộn với cuộc sống riêng nên chẳng
mấy quan tâm đến người cha già. Mỗi tuần, họ chỉ ghé qua nhà ông lão một lần.
Ông lão ngày càng già yếu
hơn và số lần ghé thăm của các con ông cũng thưa thớt dần. Ông tự nhủ:
"Các con không còn muốn ở bên ta nữa, chúng sợ ta sẽ là gánh nặng của
chúng", ông thức suốt đêm trằn trọc suy nghĩ và cuối cùng nảy ra một kế hoạch.
Sáng hôm sau, ông lão đến thăm người bạn
làm nghề thợ mộc và đề nghị ông này đóng cho một chiếc rương thật lớn. Kế đến,
ông đến nhà người bạn thợ rèn nhờ làm một cái ố khóa cũ kỹ. Cuối cùng, ông đến
chỗ người thợ thổi thủy tinh xin tất cả những mảnh kiếng vụn.
Ông lão mang chiếc rương về nhà, bỏ đầy
thủy tinh vụn vào trong rồi khóa nó lại và đặt dưới bàn ăn. Một buổi tối nọ, cả
ba người con đến nhà ông dùng bữa tối và vô tình đụng phải chiếc rương dưới gầm
bàn.
- Trong này có gì thế bố? - Họ cúi xuống
xem xét.
- Ồ, có gì đâu các con. - Người bố trả lời.
– Chỉ là một ít tiền bố dành dụm được thôi.
Cả ba người con trai lắc chiếc rương xem
nó nặng nhẹ thế nào thì nghe thấy tiếng kêu lẻng xẻng vang lên. "Chắc là bố
đã để dành được rất nhiều vàng." - Họ thì thầm với nhau.
Cả ba người thống nhất với nhau rằng họ
cần phải canh chừng cái gia tài khổng lố đó. Thế là họ quyết định sẽ thay phiên
nhau đến ở với bố, để chăm nom cả ông bố lẫn gia tài. Tuần đầu tiên người con
út dọn đến nhà bố, coi sóc mọi thứ và nấu ăn cho ông. Tuần thứ hai đến lượt người
con kế và tiếp đến là người anh cả. Mọi chuyện cứ đều đặn diễn ra như thế cho đến
ngày ông lão lâm bệnh và qua đời. Họ tổ chức lễ tang cho ông lão thật trịnh trọng.
Họ nghĩ với một gia tài kếch sù dưới gầm bàn kia thì việc phung phí đôi chút
cho đám tang cũng không hề gì cả.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, cả ba anh em lục
tìm chìa khóa và mở cái rương. Lúc này, họ nhận ra bên trong chỉ toàn mẩu thủy
tinh vụn.
-Thật là một trò bịp đáng khinh. - Người
anh cả hét lên. - Bố đối xử thật không ra gì với con cái mình.
- Nhưng liệu bố còn có thể làm gì khác
chứ? - Người con kế buồn bã đáp lại.
- Chúng ta phải thành thật đối diện với
chính mình. Nếu không phải vì chiếc rương này, có lẽ chẳng ai thèm để ý đến bố
cho tới ngày bố lìa đời.
- Em thấy hổ thẹn quá! - Người con út
rơm rớm nước mắt.
- Chính chúng ta đã ép bố phải hành xử
như vậy, bởi vì chẳng ai thèm nhớ đến những lời dạy bảo cùa bố thời thơ ấu.
Nhưng người anh cả vẫn lục lọi chiếc
rương để kiếm tra xem có thứ gì giá trị nằm lẫn giữa đám thủy tỉnh không. Anh
ta trút tất cả máu vụn xuống nền nhà cho đến khi chiếc rương trống rống.
Cả ba người con im lặng nhìn vào bên
trong, nơi người cha đã khắc một dòng chữ dành cho họ: "Hãy biết tôn kính
cha mẹ mình".
Sưu tầm