Xưa có anh chàng con nhà giàu đẹp trai học
giỏi, nhưng chỉ có cái tật cố chấp cùng mình. Một hôm, dùng búa đóng đinh lơ đễnh
thế nào mà bàn tay trái của anh nện phải tay mặt một cái đau điếng. Từ đó, anh
đâm ra ác cảm cố chấp đối với bàn tay trái. Luôn luôn anh rấp tâm tìm dịp trả
thù.
Bữa nọ, tay trái đóng cửa vô
ý làm kẹt bàn tay phải đau điếng. Anh chàng liền nổi giận lôi đình, mở một cuộc
chiến sống chết giữa hai bàn tay.
Kết cuộc người ta không rõ
bàn tay nào thắng trận, chỉ biết thân nhân anh phải chở anh vào nhà thương
để bó bột hai cánh tay và chữa bệnh tâm thần.
** * * **
Không có câu chuyện nào vô duyên và vô
lý bằng câu chuyện trên đây cả. Trên thực tế, ta không bao giờ thấy có một trận
thư hùng giữa hai bàn tay. Thế mà trong mỗi con người chúng ta, không giây phút
nào lại vắng bóng những cuộc chiến giằng dai giữa những niệm thiện và ác.
Cũng như anh chàng trên, ai cũng dành
nhiều cảm tình, sẵn sàng khoan dung đối với những tư tưởng thiện và ngược lại,
chúng ta rất bực bội, đầy thù hằn, ác ý với những niệm xấu ác của chính mình, của
mọi người. "ghét cái xấu chứ đừng ghét người xấu".
Chúng ta đã từng nghe nói và mơ tưởng đến
sự Thánh thiện thanh cao, nhưng thay vì tự mình chuyển hoá cho Thánh thiện
thanh cao, thì ngược lại cứ đi xoi mói, sục sạo, tìm kiếm sự Thánh thiện thanh
cao bên ngoài rồi rủa, rồi chưởi, rồi xả...trong khi mình cũng chả hay ho gì.
"Xấu che tốt khoe"
Tâm lý này ai cũng mắc phải nhưng vô
hình chung mọi người đều chấp nhận nó, thậm chí còn tôn vinh nó nữa… Cũng như
việc còn phải ăn uống, tiêu tiểu.... mỗi ngày nên cơ thể ai chẳng sản sinh ra
mùi hôi thối. Chẳng có lý nào khi mình hôi thối lại vạch vòi soi mói cái hôi thối
của kẻ khác. Chỉ khác ở chỗ khéo che khéo đậy trong mắt mọi người thì tưởng chừng
Thánh thiện thanh cao vậy thôi.
Thế cho nên, nếu chúng ta thấy rằng mình
còn sức để mở thêm một cuộc đọ sức giữa hai bàn tay nữa thì xin chúng ta cứ tiếp
tục!
Vô bổ! Phí thời giờ! Đồ điên!
Bằng ngược lại, chúng ta đã mệt nhoài, nắm
không xong mà thả cũng chẳng ra, thì xin úp hai bàn tay xuống, chấm dứt cuộc nội
chiến của hai bàn tay là giải quyết vấn đề. Bởi vì mọi người xung quanh vẫn sống,
vẫn hít thở ăn uống, sống nhăn răng chứ có ai khóc than, than thở vì bị ảnh hưởng
“cuộc chiến hai bàn tay” của mình đâu trời!
Khi anh chàng trên khi không còn thù nghịch
bàn tay trái nữa… thì… anh ta sẽ được ra khỏi nhà thương điên và tùy tiện sử dụng
hai bàn tay.
Xin cảm ơn đất trời
Cho tôi được về tôi
Bao năm làm lữ khách
Thấm thía nỗi đau đời… (trích dẫn)