"... Có những người không bao giờ
làm thơ và không bao giờ biết họa nhưng đời sống của họ đích thị là bài thơ
muôn vần muôn điệu, là bức họa muôn hình muôn sắc. Những người đó không là thi
sĩ nhưng chính là thi nhân lấy cuộc đời viết nên cung điệu..."
Xin mời đọc câu chuyện cổ tích thời hiện
đại dưới đây, một bài thơ muôn vần điệu...
Chị mua 10 tờ vé số, đem tặng một vé cho
bạn nghèo. Chiều hôm ấy, chị muốn “nín thở” khi cả 10 tờ vé số mà mình mua đều
trúng.
Trong đó bảy tờ trúng độc đắc trị giá
hơn 10 tỉ đồng (mỗi tờ 1,5 tỉ đồng chưa trừ thuế), ba tờ trúng an ủi (100 triệu
đồng/tờ). Tờ vé số mà chị tặng người bạn nghèo là một trong ba tờ trúng an ủi.
Sáng hôm sau, chị đi tìm gặp người bạn nghèo. Câu đầu tiên chị nói với bạn là
“ông trả lại tờ vé số cho tui”!
Khi tôi kể câu chuyện đến đây, nhiều bạn
bè, đồng nghiệp đã “ồ” lên một tiếng rồi trách móc, đại ý: Chị ấy đã trúng cả
chục tỉ đồng rồi, sao lại nỡ đòi tờ vé số trúng an ủi! Có người còn nhanh nhảu
bình luận: ”Đời bây giờ sao mà bạc”.
Ồ không, cái đoạn kết không phải “đen”
như thế. Đoạn kết của câu chuyện nó là thế này: Sau khi cầm lại tờ vé số trúng
an ủi từ người bạn, chị bèn rút một tờ trúng độc đắc tặng lại và nói: “Tui đổi
cho tờ trúng độc đắc để hai ông bà mua cái nhà”. Bởi chị biết người bạn nghèo ấy
đang không có nhà ở. 100 triệu đồng của tờ vé trúng an ủi là một số tiền không
nhỏ, nhưng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì trong việc giúp ông tìm một chốn nương
thân lúc tuổi già.
Sau khi nghe cái đoạn kết thật của câu
chuyện, ai cũng ngỡ ngàng. Các đồng nghiệp đều đồng thanh buộc tôi phải viết
câu chuyện này, một câu chuyện cổ tích của thế kỷ 21. Nó sẽ có một giá trị rất
lớn trong xã hội mà văn hóa, đạo đức đang xuống cấp. Một xã hội mà gần như ngày
nào mở báo ra cũng thấy những chuyện xám xịt.
Viết đến đây, ắt cũng sẽ có người chưa
tin câu chuyện cổ tích này, bởi chẳng thấy tên tuổi nhân vật đâu cả. Xin thưa,
đây là câu chuyện thật 100%.
Hiện ông Phần đang đi tìm mua nhà bằng số
tiền từ chiếc vé số độc đắc mà người bạn vàng đã tặng.
Thưa chị, trong 30 năm làm báo, bao giờ
tôi cũng tôn trọng yêu cầu của nhân vật. Riêng trong chuyện này, tôi đã băn
khoăn rất nhiều với hai câu hỏi: Viết? Không viết?
Cuối cùng, tôi quyết định giữ
50% lời hứa với chị, đó là không nêu tên chị. Nhưng câu chuyện thì tôi nghĩ cần
phải nêu lên. Bởi, chị một mực bảo chuyện này “bình thường thôi”, nhưng bình
thường làm sao được hở chị? ...
(Một nhà báo)