Nghe chị kể chuyện, mấy người chúng tôi
ngạc nhiên, hết ô rồi lại thế a, vì không tin được, trên đời này lại vẫn còn có
người tốt thế.
Mới gặp lại chị, ai cũng thấy ngạc
nhiên, hình như chị có gì khác khác trên khuôn mặt. Hỏi ra mới biết, chị vừa bị
tai nạn giao thông, gãy lá mía sống mũi, phải làm lại. Với đàn bà, bị cái gì ảnh
hưởng đến khuôn mặt là kinh khủng lắm, vì chị vốn là người xinh đẹp ở cơ quan tôi.
Thế nhưng chị bảo gặp tai nạn mà sao không thấy kinh khủng lắm, vì vẫn gặp người
tốt.
Chị kể, hôm ấy gần Tết, cả nhà đang có kế
hoạch về quê, nhưng đột nhiên, chị có cuộc họp gấp phải lên cơ quan, lên gần đến
nơi, thì chị bị một chiếc xe máy khác vượt trái qua đầu. Chị ngã sấp xuống đường,
mặt đập vào đầu xe máy, lúc đó chỉ thấy rất đau, và choáng, không biết gì hết.
Người va phải xe chị đã không bỏ chạy
như bình thường, vì xe họ cũng không làm sao, các vụ va chạm xe rồi để mặc người
bị tai nạn lại, bỏ chạy cũng không hiếm thời nay. Thế nên chị vô cùng ngạc
nhiên khi chú ấy đã ở lại, đưa chị vào cấp cứu ở một bệnh viện tư gần đó.
Ca của chị khá phức tạp, xương mũi bị
gãy vụn, phải mổ để gắp hết ra, rồi lấy phần sụn ở xương sườn đắp lên làm một
cái sống mũi khác. Bệnh viện tư không giải quyết được, phải chuyển sang bệnh viện
công. Người gây ra tai nạn còn nói với bác sĩ, vì cái này liên quan đến thẩm mỹ,
nên bác sĩ cứ sử dụng những thiết bị tốt nhất, kể cả ngoài danh mục bảo hiểm.
Thế là chi phí cho ca phẫu thuật của chị lên tới hơn 30 triệu đồng, phải trả
ngoài bảo hiểm, thế mà người kia vẫn chịu hết.
Nghe chị kể chuyện, mấy người chúng tôi
ngạc nhiên, hết ô rồi lại thế a, vì không tin được, trên đời này lại vẫn còn có
người tốt thế. Thứ nhất, gây ra tai nạn, không hèn nhát bỏ chạy, ở lại lo cho nạn
nhân, đưa vào viện tư cấp cứu, rồi lại chuyển sang viện công, chịu bỏ tiền ra để
khắc phục hậu quả cho nạn nhân chứ không đợi người ta phải đòi hỏi, kỳ nèo. Tôi
hỏi thêm thì chị cho biết, người gây tai nạn cho chị đang công tác ở một vụ nào
đó ở Bộ Y tế.
Nghe được câu chuyện của chị, một phần
buồn vì tự nhiên chị bị gặp xui, cả nhà mất một cái tết, lại còn ảnh hưởng đôi
chút đến khuôn mặt vốn đang rất xinh đẹp. Nhưng dẫu sao, tôi cũng thấy ấm lòng,
vì có gặp nạn như thế mới biết trên đời này còn rất nhiều người tốt. Người gây
ra tai nạn cho chị chắc cũng không có ý định để làm “người hùng”, anh ta chỉ
làm đúng với lương tâm của mình thôi.
Một cô khác ở cơ quan tôi cũng mới vừa gặp
được một người tốt khác. Cô đi rút tiền ở cây ATM, để quên ví và toàn bộ giấy tờ
ở đó, trong ví có khoảng gần 2 triệu đồng, thế là cầm chắc mất hết rồi. Thế mà
không, có người nhặt được, còn gọi theo số điện thoại trên các-vi-dít về cơ
quan tôi, hẹn mang đến trả, chiếc ví không suy suyển một sợi tóc.
Cô ấy bảo, anh ấy nhà ở đường Hoàng Quốc
Việt, chuyên đi bỏ mối kẹo Alpenliebe cho các hàng quán ven đường, gia cảnh chắc
cũng chẳng khá giả gì, em bỏ phong bì 500 ngàn gọi là cho cháu nhà anh ấy chút
quà, nhưng anh nhất quyết không lấy. Sao mà trên đời lại có người tốt thế hả chị?
Hai câu chuyện tôi được nghe ở cơ quan cứ
ám ảnh tôi mãi. Bởi vì nghe xong, tôi thấy ấm lòng, thấy tin là trên đời này
đang còn nhiều người tốt lắm, đừng bao giờ chỉ chăm chăm nhìn đời bằng con mắt
u ám, xám đen. Những người tốt ấy mang đến cho chúng ta niềm tin, rằng cây thiện,
cây nhân ở đời vẫn luôn được vun trồng âm thầm, từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Gây tai nạn xong, hết lòng khắc phục hậu
quả và hỗ trợ nạn nhân của mình. Nhặt được của rơi, trả lại người mất mà chẳng
đòi hỏi phải hậu tạ, cảm ơn. Đó là những việc làm thuần túy đúng với lương tâm
của những con người có nhân cách bình thường, lành mạnh.
Thế mà sao, ở thời buổi này, những câu
chuyện ấy lại trở thành những hành xử “cá biệt”, khiến chúng ta cảm thấy xúc động,
nghẹn ngào? Là bởi vì đạo đức xã hội đã lâm vào suy thoái. Bởi vì trước những
cái ác, cái xấu, con người chúng ta đã dễ dàng mặc nhiên chấp nhận chúng, tự bảo
mình: đó là chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.
Than ôi, chuyện bị tai nạn, mất đồ, tưởng
là không may lại hóa may khi đời vẫn hé mở ra còn rất nhiều người tốt, đó là
vui chứ còn gì? Nhưng những hành xử thông thường, đúng với bản tính lương thiện
của con người lại trở thành “điểm sáng” ít ỏi, khiến ta rưng rưng nghẹn ngào,
thì đó cũng là một nỗi buồn hẳn nhiên đi chứ?
Theo Đất Việt