Khi Bankei trường học, môn đồ khắp nước
Nhật qui tụ về đông đảo. Trong một lần như thế, một đệ tử bị bắt gặp đang ăn cắp.
Sự việc được trình lên Bankei với đòi hỏi kẽ phạm tội phải bị trục xuất, Bankei bỏ qua.
Ít lâu sau người đệ tử ấy lại bị bắt quả
tang trong một trường hợp tương tự, và một lần nữa Bankei lại bỏ qua. Việc này
làm những môn đồ khác bất bình, họ liền làm một thỉnh nguyện thư đòi đuổi tên
ăn cắp, nếu không họ sẽ cùng nhau rời khỏi giảng đường.
Sau khi xem xong thỉnh nguyện, Bankei
triệu tất cả môn đồ lại. "Các vị là những huynh đệ sáng suốt," Ngài
nói. "Các vị biết thế nào là đúng và thế nào là không đúng. Các vị có thể
tìm nơi khác vừa ý để theo học, nhưng vị sư đệ này lại không biết đâu là điều đúng
và sai. Ngoài ta ra, ai là người chịu nhận dạy bảo ông ấy. Ta sẽ giữ ông ấy lại
đây cho dù các vị có bỏ đi."
Một suối lệ đầm đìa rửa sạch mặt vị đệ tử
ăn cắp. Từ đấy mọi tham vọng lấy cắp đều biến mất.
* * *
Trong cuộc sống người ta thường tranh luận
và hơn thua nhau giữa cái Đúng và Sai. Người này Đúng - người kia sai, điều này
đúng - điều nọ sai, việc này đúng - việc khác sai.... Thế nhưng, đâu là phạm
trù của Đúng và Sai, hay đó chỉ là cách nhìn nhận đánh giá theo quan điểm mỗi
người???
Đúng - là khi người ta nghĩ rằng điều mà
người ta nhận định là phù hợp với hoàn cảnh và phù hợp với lối suy nghĩ riêng của
họ. Thế được cho là Đúng!
Sai - là khi quan điểm của họ, cách nhìn
của họ đối với 1 vấn đề hoàn toàn trái ngược nhau. Và thì thế, cái gì không
hoàn toàn phù hợp với bản thân thì được cho rằng điều đó Sai.
Và thế là sinh ra 2 trường phái đối lập
nhau: bên cho là Đúng - bên lại phủ nhận, Sai.
Vậy đâu là ranh giới giữa Đúng và Sai?
Thật khó để xác định ranh giới giữa Đúng
và Sai, Phải và Trái. Có những chuyện chỉ có Đúng, ko có Sai và ngược lại.
Nhưng cũng có những chuyện tồn tại cả 2 mặt Sai và Đúng. Và vậy mà nó sinh ra
những trận cãi vả bất phân thằng bại.
Thường thì ai cũng cho rằng mình đúng,
có mấy ai nhận ra lỗi thuộc về mình hay thẳng thắn nhìn nhận cái Sai. Ai cũng
có cái Tôi, cái bản ngã to đùng, cái Sỹ trong con người của họ. Vì thế mà cái
Sai ít được nhìn thấy hơn là cái Đúng.
Mỗi lần nhìn nhận 1 vấn đề gì đó khi cho
rằng mình đúng ta tự hỏi "Thế người ta đúng ở chỗ nào???"
Phàm làm người, có những suy nghĩ hành động
mà bản thân mình có thể đã làm đúng - nhưng cũng không tránh khỏi những cái
sai.
Có 1 câu hỏi rất hay "Vậy, nếu biết
mình đã làm sai thì khi được lựa chọn để làm lại bạn có chọn cách khác hay
không???" - Thật lòng mà nói "có thể không". Vì sao? vì tại thời
điểm đó, hoàn cảnh đó thì có thể chỉ có cách làm đó là tối ưu nhất. Mãi cho đến
về sau, khi nhìn lại đoạn đường mình đã qua, khi đã "ngộ" được vấn đề
thì mới nhận định rằng "có lẽ ngày xưa mình đã sai" - chỉ là "có
lẽ"
Và, cũng có lẽ rằng khi không thật sự lắng
mình con người vẫn còn mãi u mê với bản ngã nên ranh giới giữa Đúng và Sai luôn
là 1 sợi chỉ vô hình mong manh...
Vậy thì, cứ hành động theo đúng lý trí
và con tim. Một trong 2 cái sẽ sai, nhưng biết kết hợp giữa 2 thứ đó có khi lại
đúng!
Chỉ tự hỏi rằng, không biết bao giờ...
con người sẽ luôn nhận định được những hành động, cử chỉ, lời nói của mình rằng
"Đâu là Đúng - Đâu là Sai????"
- lượm lặt -