Trong phòng khám chật ních người, một
ông lão đứng lên đi về phía trước nói với cô y tá đang ghi số phiếu đăng ký:
- "Này cô, số đăng ký của tôi là mười
giờ, nhưng bây giờ sắp đến mười một giờ rồi, tôi không thể đợi được nữa, phiền
cô giúp cho tôi phiếu đăng ký khám bệnh khác."
Có một bà lão trong số người đến khám bệnh
quay qua người bên cạnh nói:
- "Lão đó ít nữa cũng là tám mươi
tuổi rồi, có việc gì mà làm cho ông ta không thể đợi được chứ ?"
Ông lão nghe được lời của bà ta thì quay
qua bà ấy cười nói rất lịch sự:
- "Này bà, tôi đã tám mươi bảy tuổi
rồi, do đó mà tôi mới không thể lãng phí mỗi giây phút cuộc sống."
Con người ta càng già thì càng thấy cuộc
sống thật đáng sống, khi bệnh hoạn thì thấy sinh mệnh của mình quả là mong
manh; khi sống trong các điều kiện hạnh phúc thì không nghĩ đến đau khổ của
ngày mai. Loài người là động vật kỳ lạ nhất, những gì đang sở hữu thì không biết
trân quý nâng niu, đến khi vuột mất rồi thì ngẩn ngơ nuốt tiếc.