Có người nói cuộc đời của
mỗi người từ lúc xuất phát cho đến khi tới đích nó không phải là con đường thẳng
và bằng phẳng. Có những lúc nó mở ra thông thoáng rồi lại thu hẹp gắp khúc, có
những lúc nó được nâng lên rồi lại hạ xuống, có những lúc nó bằng phẳng đều tấp
rồi uốn lượn cua vòng, và cũng nhờ chính nó có như thế mới tạo nên những cung bậc
cảm xúc xuyên suốt một đời người. Có khi nó đi qua sa mạc khô khan, đồng không
quạnh trống. Có khi nó thấp thoáng hai bên hoa cỏ đua chen phơi bày hương sắc.
Lúc phơi phới phấn khởi
tươi vui, lúc ưu tư lo lắng đau buồn...... Chung quy bởi nó là một con đường
cùng một tên gọi:
"Đường đời" vạn nẻo chơi vơi,
Muôn đời cay đắng tình rơi lệ sầu,
Gắng đi cho toả đạo màu,
Khơi đèn trí tuệ qua cầu sông mê.