Alexander là một vị vua vĩ đại. Trên đường
khải hoàn sau khi chinh phạt nhiều nước, ông ngã bệnh. Vào thời khắc ấy, những
vùng đất ông chiếm được, quân đội hùng mạnh, những thanh gươm bén, và sự giàu
có không còn nghĩa lý gì với ông. Ông nhận ra rằng cái chết sắp sửa đến và ông
sẽ không về kịp mảnh đất quê hương. Ông bảo các sỹ quan của mình:
- “Ta sắp sửa rời bỏ thế gian này. Ta có
ba điều nguyện ước. Các ngươi cần phải thực hiện những gì ta bảo”.
Các vị tướng tuân lệnh trong dòng nước mắt.
- “Điều ước đầu tiên của ta là hãy bảo
thầy thuốc của ta mang cái hòm rỗng của ta về một mình”. Sau khi cố hít thở một
hơi, Alexander nói tiếp: “Ước nguyện thứ hai của ta là hãy rải vàng, bạc và
châu báu trong kho tàng của ta trên suốt dọc đường đến nấm mồ khi các ngươi
mang quan tài của ta ra nghĩa địa”. Sau khi quấn mình trong chiếc áo khoác và
nghỉ một lúc, ông nói tiếp: “Ước muốn cuối cùng của ta là hãy đặt 2 bàn tay ta
ra bên ngoài cỗ quan tài”. Mọi người xung quanh ông tất cả đều rất tò mò, nhưng
không ai dám hỏi nguyên nhân.
Vị sủng tướng của Alexander hôn bàn tay
ông và hỏi:
- “Thưa đức Vua, chúng thần sẽ làm theo
mệnh lệnh của Ngài. Nhưng Ngài có thể cho chúng thần biết tại sao Ngài lại muốn
chúng thần làm như vậy hay không?”.
Sau khi gắng thở một hơi dài, Alexander
trả lời:
- “Ta muốn mọi người hiểu được ba bài học
mà ta đã học được. Để cho người thầy thuốc đưa cỗ quan tài về một mình là để
người ta nhận ra rằng một vị thầy thuốc không thể nào thực sự chữa bệnh cho người
ta. Nhất là khi đối diện với cái chết, thầy thuốc hoàn toàn bất lực. Ta hy vọng
mọi người sẽ học được rằng phải trân quý cuộc sống của họ.
Mong ước thứ hai của ta là để nhắn nhủ mọi
người rằng không nên giống như ta theo đuổi mộng giàu sang. Ta tiêu tốn cả đời
chạy theo sự giàu có, nhưng ta sẽ lãng phí hầu hết thời gian của đời người.
Mong ước thứ ba của ta là để người đời hiểu rằng ta đến thế gian này với hai
bàn tay trắng và ta sẽ rời bỏ thế gian này cũng với hai bàn tay trắng”, nói
xong ông nhắm mắt lại và trút hơi thở cuối cùng.
(Sưu
tầm)