Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai
anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân
trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là
khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự “ST”, có nghĩa là quân trộm cắp (viết tắt từ
chữ stealer).
Không chịu nổi sự nhục nhã này, người
anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh
chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ
“ST” đáng nguyền rủa này.
Còn người em, anh tự nói với bản thân
mình: “Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính
tôi”. Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng
cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng
giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời
gian có qua đi, hai mẫu tự “ST” vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ
già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ
viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có
nghĩa là người thánh thiện (saint)
--------------------------
Thiên thần hay ác quỷ như một vở bi hài
kịch, hết cười rồi khóc trong khoảnh khắc chưa đầy một tiếng nấc luôn phô diễn
mỗi ngày. Nhìn sâu vào những màn trình diễn giả tạo như vậy thì ai cũng thấy,
ai cũng biết. Nhưng cái danh dự, cái thể diện đã được xã hội bây giờ đặt để lên
hàng đầu, nên phần lớn những người không có chủ quyền trong đời sống của chính
mình rất dễ dàng bị cuốn trôi.
Bước ra đường khó ai có thể biết chúng
ta đang chật vật trong đời sống vật chất hay đang có những bế tắc khổ đau trong
tâm hồn. Lúc nào chúng ta cũng cười thật tươi và ra vẻ như rất hạnh phúc. Chúng
ta rất sợ người khác biết được sự thật về mình nên cứ cố gắng bưng bít, che đậy.
Đó là cũng là tâm lý bình thường như cái cách xử lý của người anh trai trong
câu chuyện.
Hãy là chính mình! Đó từng là quan điểm,
là nguyên tắc sống, chúng ta luôn tự nhủ sẽ làm được điều đó trong bất cứ hoàn
cảnh nào. Nhưng cuộc sống… có lẽ đã không dễ dàng.
Cuộc sống khó khăn đã dạy cho ta nhiều
kinh nghiệm, cho chúng ta biết thật giả lẫn lộn thế nào và phải xử sự ra sao! Một
lần vấp ngã là một lần kinh nghiệm, chúng ta không mơ tưởng nhiều cũng không muốn
phải “cố hoàn hảo” trong mắt mọi người. Cuộc sống nhẹ nhàng khi chúng ta chính
là chúng ta.
Chúng ta cứ làm một người bình thường
như bao con người khác, tất nhiên cũng có lúc chúng ta dở hơi, hay khùng khùng
gì đó… dù không phải danh dự thánh thiện gì đó nhưng chúng ta cứ sẽ là chúng
ta…..