Con bé một mình thơ thẩn trước nhà. Nó bỗng
thấy một xấp tiền nằm im lìm bên gốc cây bàng. Con bé khẽ khàng cầm lên, lập cập
đếm... Đúng 270 ngàn! Số tiền rất lớn đối với nó. Nó đưa mắt dáo dác nhìn
quanh. Phía trên đê, có người phụ nữ đang dắt chiếc xe chậm rãi xuống dốc. Nó
chạy nhanh tới, hỏi:
- Cô, cô có đánh rơi tiền không? Người
phụ nữ thoáng ngạc nhiên, rụt rè hỏi lại nó:
- Cháu nhặt được tiền phải không?
Nó gật đầu. Khác vẻ e dè khi nãy, người
phụ nữ mạnh bạo hơn:
- Cô đang đi tìm tiền
đây. Khổ quá! Thoáng cái đã rơi mất số tiền nộp viện phí !
Nó hồn nhiên chìa ra xấp tiền:
- Đây phải không cô, cháu vừa nhặt được,
cháu gửi lại cô đấy!
Người phụ nữ hơi cập rập, lúng túng rút
đưa cho nó một ít tiền. Nó không nhận. Người phụ nữ dúi vào tay nó rồi hớt hải
phóng xe đi. Con bé thấy vui vui khi làm được một việc tốt, nhưng vẫn xen lẫn
chút băn khoăn.
Đêm về, nằm bên mẹ, bỗng nó thấy mẹ khóc
xót xa. Mẹ nói, mẹ làm rơi 270 ngàn tiền lương. Nghĩ đến cuộc sống tháng ngày tới
của hai mẹ con, mẹ ôm nó vào lòng bậm môi nức nở. Nó cay đắng rút ra số tiền
người phụ nữ hôm nay đưa. Con bé nghiến răng, run run bóp chặt trong lòng bàn
tay non nớt. Những đồng bạc sớm biến dạng trong con mắt dại khờ.
Sưu tầm.