Mẹ nói một tràng với tôi, rồi cúp máy
cái rụp, thở dài đánh thượt, như thể em tôi vừa gây ra chuyện gì động trời lắm
vậy. Học kỳ này em chỉ xếp loại học lực khá, khi môn tiếng Anh không đủ 6,5. Mà
bị ảnh hưởng một môn thì chắc chắn phải xếp loại khá rồi, dù tổng điểm trung
bình có cao mấy đi chăng nữa.
Trước
giờ tôi hay nghe mẹ than phiền rằng em tôi có phần ham chơi, chuyện học hành
không được chăm chỉ như tôi ngày trước. Thật ra em trai tôi rất thông minh.
Toán, tôi dạy một lần là nó hiểu. Văn, tôi gợi ý một chút là nó viết được một
bài, dù không hay như văn mẫu nhưng ít ra cũng có cái ý riêng của nó.
Việc
học tập ở lớp, em tôi không phải đứa giỏi nhất. Nhưng nhìn cách nó sáng tạo ra
mấy món đồ chơi, nào là súng bằng cây trúc, nào là chế lại chiếc máy bay đồ
chơi từ mấy món đồ cũ... tôi biết em tôi thích mấy môn khoa học sáng tạo. Có
lần nó còn giúp mẹ thay bóng đèn tròn bị hư điện. Tôi không nghĩ em tôi - thằng
nhóc 12 tuổi - làm được điều đó chỉ với mấy cái sơ đồ đơn giản về điện trong
sách vật lý.
Là
con trai, nét chữ cũng có phần cẩu thả, vì vậy không ít lần em tôi bị điểm thấp
vì bị trừ điểm. Và lần nào mẹ cũng buồn rầu, gọi điện cho tôi trách tội thằng
nhỏ. Cũng chẳng thể trách mẹ được. Nhà tôi nghèo, may mắn thay tôi học giỏi nên
mẹ lúc nào cũng muốn em trai tôi giỏi như tôi. Tự bao giờ tôi trở thành tấm
gương và cũng là gánh nặng cho thằng nhỏ.
Mười
hai năm đèn sách, năm nào tôi cũng đạt học sinh giỏi. Chưa kể còn đạt giải
thưởng vài cuộc thi nho nhỏ cấp huyện, cấp tỉnh. Mẹ lấy làm tự hào vì điều đó
lắm. Gia cảnh nghèo mà con học giỏi thì ai mà không tự hào cho được. Nhưng mẹ
đâu biết được rằng để có được thành tích đẹp đó, tôi đã phải chịu nhiều áp lực.
Mẹ cũng không biết rằng trong số 24 tờ giấy khen mẹ cất giữ thiếu 1 tờ. Đó là
tờ giấy khen học kỳ 1 năm lớp 8 - tờ giấy khen loại khá duy nhất của tôi.
Năm
đó, cũng vì môn toán và văn không trên 8.0 nên tôi bị xếp loại khá. Thầy cô
tiếc nuối, bạn bè ngỡ ngàng, còn tôi thì vô cùng lo sợ. Tôi sợ không biết phải
giải thích với mẹ thế nào. Tôi không sợ mẹ mắng, tôi chỉ sợ mẹ thất vọng, y như
cái cách mẹ thất vọng về em tôi bây giờ. Vì thế tôi giấu nhẹm tờ giấy khen đó,
và cả phần quà dành cho học sinh khá.
Suốt
thời gian đó tôi sống trong khủng hoảng. Tôi sợ ba mẹ của mấy đứa bạn trong xóm
hỏi thăm. Tôi sợ mẹ phát hiện ra sự thật. Nhiều lần tôi muốn thú nhận với mẹ
“tội lỗi” đó, nhưng không cách nào nói ra được. Tôi đành cất nó trong lòng, âm
thầm nỗ lực học tập để không phải nhận thêm bất kỳ tờ giấy khen loại khá nào
nữa.
Từ
đó, lúc nào tôi cũng mang cảm giác cạnh tranh với bạn bè trong lớp, so đo từng
điểm số. Thậm chí, nếu lỡ có bài kiểm tra nào điểm thấp, tôi sẽ tự phạt mình
bằng cách nhịn ăn quà hôm đó, xem như một cách chuộc lỗi với sự kỳ vọng của mẹ.
Với tôi, điểm thấp nhất mà tôi cho phép mình đạt được là con điểm 8. Có lẽ vì
sự nghiêm khắc với bản thân mà từ đó đến khi học hết lớp 12 tôi đều nhận những
tờ giấy khen loại giỏi.
Tôi
vào đại học và sắp ra trường. Nhưng giờ đây, chuyện về em trai tôi lần nữa
khiến tôi băn khoăn. Nhiều lần tôi cố giải thích với mẹ, rằng đừng quá tạo áp
lực cho em tôi, muốn khuyên mẹ đừng đặt nặng hai chữ thành tích lên em tôi nữa
nhưng tôi không biết bắt đầu từ đâu.
Suy
cho cùng, người mẹ nghèo của tôi có quyền hi vọng con mình học thật giỏi, thành
đạt trong xã hội, vì mẹ đã hi sinh hơn nửa đời người để nuôi chị em tôi ăn học.
Sinh
ra trong gia đình nghèo đã là một áp lực, nhưng hãy để trẻ em học tập trước hết
là vì say mê kiến thức, sau đó mới là khát vọng đổi đời.
MINH ANH – tuoitre.vn