Sinh con ra trong thiếu thốn, ngay từ
ngày bé, con đã nuôi trong mình ý nghĩ “Lớn lên con sẽ làm nhiều tiền”. Mỗi lần
con nhắc câu nói đó với mạ, mạ đều mắng con “Đừng nghĩ mình kiếm nhiều hay ít
tiền, mà con hãy nghĩ đến cách kiếm tiền con ạ”.
Để con có thể đi trên đôi chân của mình,
mạ đã bưng từng ca nước chè, rong ruổi trên các con đường trong chợ Đông Ba. Tiền
lời của mạ kiếm được bằng những giọt mồ hôi ướt đẫm trên má, trên chiếc áo bạc
màu mà lâu lắm rồi mạ không may áo mới. Đêm về con nghe thấy tiếng mệt mỏi
trong hơi thở gấp gáp, trong giấc ngủ chưa say nồng đã vội tỉnh giấc của mạ.
5h sáng, mạ trở mình đắp vội chăn cho
con, đeo vội đôi dép, mở cửa thật khẽ, và đi trong sương đêm. Mỗi buổi sáng mạ
đi sớm, bán được thêm ấm nước kiếm thêm một ít tiền lời để năm học mới con có
thêm đôi dép, con có thêm tập vở. Hay những ngày mưa lụt, gạo đầy trong lu cho
con yên tâm đi học. Mỗi sớm mai thức dậy, mạ đã đem tiếng cười đến cho rất nhiều
dì bán rau, bác đạp xích lô, đã giải tỏa cơn khát cho biết bao người. Mạ thường
dạy con, sống phải biết làm vui người khác, phải biết yêu thương, phải biết san
sẻ. Con còn nhỏ, giấc ngủ chưa tròn trên vành môi, con không thể hiểu hết mọi sự
cám dỗ ở đời, tiền bạc có thể mình làm ra, nhưng tình cảm làm ra con người.
Mạ ơi! Con đã vào đời, con đang đi trên
đôi chân của mình, con đang kiếm tiền bằng kiến thức mình học được ở giảng đường
đại học. Kiếm tiền khó thật mạ nhỉ. Đâu phải lúc nào mình muốn là được, phải
tùy thuộc vào người ta, phải tùy thuộc về các mối quan hệ, phải… phải… rất nhiều.
Nhiều lúc về nhà, ngả tay xin mạ, con thấy mình thật có lỗi. Mạ cho con nhưng rất
khéo vì sợ con buồn “Mua cái áo mà mang, mua đôi dép mà thay, con đi làm rồi,
có rất nhiều mối quan hệ, con phải biết chăm chút mình, đừng để người khác cười
do quần áo luộm thuộm, hay vì đôi dép rách quai”.
Mỗi lúc con có chuyện buồn, mạ là người
luôn lắng nghe con giãi bày. Mỗi lúc con gặp rối rắm trong chuyện tình cảm, mẹ
lại là người dàn xếp. Mỗi lúc con “thất trận” bài vở, mạ lại bảo “buôn bán cũng
có ngày lời lỗ, con đi làm cũng có lúc đăng hay không đăng. Không có chuyện gì
to tát. Thiếu gì thì về với mạ”. Con có thể làm ra tiền, con có thể vượt qua mọi
thứ trắc trở đời mình, chỉ cần bên đời con có mạ.
Mạ ơi – bến bình yên đời con!
Dương
Thị Thùy Uyên