Nhìn chung, có một sự khác nhau rõ rệt
giữa hai khái niệm cần và muốn. Tôi muốn có một chiếc Dylan, thật sự muốn như
thế, nhưng tôi chỉ cần một chiếc Super Dream đàng hoàng để làm phương tiện đi lại,
phục vụ công việc mà thôi.
Đó, muốn được hiểu là những khao khát để
phục vụ cho niềm vui, cái tôi muốn thể hiện, khao khát được chứng tỏ. Muốn dựa
vào cảm tính của con người, và con người chúng ta muốn là vô hạn. Còn cần khác
muốn thế nào?
Cần là khi điều đó thực sự cần
thiết cho chúng ta trong cuộc sống. Cần đảm bảo các yêu cầu: chỉ cần có được,
tiết kiệm được, tính hữu dụng cao, đảm bảo trong một quá trình. Cần không mang
tính thời trang mà mang tính chiến lược, phụ thuộc nhiều vào lý trí của con người.
Và tôi chỉ cần như thế…
WANTS (cái mình muốn) NEEDS (cái mình cần)
Gia
đình:
Ai cũng muốn cho mình có được một gia
đình hạnh phúc, với ba mẹ, anh chị em, ông bà… Với những bữa cơm đầm ấm, đầy tiếng
cười. Tối cuối tuần có thể cùng nhau ăn nhà hàng. Một gia đình với những mối bất
hòa luôn được giải quyết triệt để và hài hòa.
Thực sự chỉ cần một gia đình bình yên.
Không có tiếng cãi nhau, không có tiếng hét thất thanh giữa đêm tối tĩnh mịch.
Không có tiếng khóc của chị gái, trái tim run lên khi nghe mùi rượu của anh
trai. Chỉ cần được sống cùng thằng em trai chung một mái nhà, đưa đón nó mỗi
ngày đi học. Được có hơi người trong những đêm lạnh, có người trò chuyện…
Công
việc:
Muốn làm sếp của 1000 người, muốn làm ăn
giỏi như Bill Gates. Muốn mỗi cái gật đầu kiếm ra hàng trăm tỉ đôla, hay cái
nhíu mày cũng làm đối tác khóc thét lên. Hay xuống xuống một chút thì muốn được
làm trong một công ty đa quốc gia, bay đi Mỹ, Canada training mỗi tháng. Lương
thì kiếm vào ngàn đôla một tháng, công việc nhàn nhã, thích nghĩ ngơi thì cứ việc.
Cần một công việc ổn định, một công ty
không tệ với một vị trí không tệ. Đi làm giờ hành chính để có thời gian lo cho
người khác nữa. Cần có một người sếp giỏi, đáng tin cậy, chỉ bảo cho mình nhiều
điều. Cần được làm việc trong một môi trường tốt, các anh chị em trong công ty
giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ. Được làm việc trong công ty nước ngoài càng
sướng, cơ hội luyện English. Cần lương bổng đủ trang trải chi phí sống, phụ
giúp bố mẹ một ít, cho thằng cháu một ít, đi học Anh Văn thêm, còn lại tiết kiệm.
Tiền
bạc:
Muốn giàu có nứt đố đổ vách. Muốn mua gì
thì mua, sắm gì thì sắm. Tiền bạc gửi ngộp ngân hàng Thụy Sĩ. Muốn khi muốn làm
gì thì làm, kể cả việc mua màu hồng vĩnh viễn không ai được xài…
Cần có một nguồn tài chính ổn định. Khi
cần mua cái áo mới, cái quần mới, ăn một món ăn ngon mà không phải tính toán, đắn
đo suy nghĩ. Hay khi mua cho người yêu một món quà cũng theo sở thích của người
ta mà không tính nhẫm lại trong ví còn bao nhiêu tiền. Cần một khoản thích lũy
nho nhỏ, khi ốm đau thì tự có thể xoay xở và chăm sóc mình, hay đề phòng khi có
biến cố.
Người
yêu:
Muốn người yêu là hao hậu, phải là Hoa Hậu
thế giới kia. Da trắng, tóc dài và có một tâm hồn lãng mạn, thích thơ ca bay bổng.
Mỗi tháng, hai đứa sẽ từ Việt Nam bay qua Nhật ngắm mặt trời mọc, bay qua Ý đi
dạo trên những con đường mòn vẹt vết thời gian. Hay được đi dưới những con đường
đầy lá phong vàng chiều cuối thu.
Cần một người yêu mình, hiểu mình. Cho
dù khoảng cách có thể cách chia hai người, nhưng tâm hồn luôn hướng về nhau.
Không cần quá đẹp, nhưng phải có duyên và có khiếu trò chuyện. Biết nấu ăn, nấu
mì cũng được không sao cả. Biết chia sẻ công việc của mình và luôn nhẫn nại đọc
những bài thơ mình tặng. Cần một bàn tay nóng giữa đêm lạnh, hai đứa ôm nhau
nghe Hà Trần hát Sắc Màu…
Bạn
bè:
Muốn có những người bạn nổi tiếng, toàn
là con nhà giàu, sang trọng để luôn cảm thấy xứng đáng. Muốn những người bạn
luôn quan tâm mình, và khi mình cần thì giúp đỡ mình vô điều kiện…
Cần một người bạn thôi. Một người khi
mình gọi điện giữa đêm khuya thì biết là vừa có chuyện. Một người bạn nhìn vào
mắt mình thì hiểu mình buồn hay vui. Và khi mình buồn, chỉ cần im lặng ngồi đó
bên cạnh, chỉ để cho biết có một người đang bên cạnh. Cần một người bạn không
tính toán so đó, không nhìn mình bằng con mắt khinh khi khi túi mình trống rỗng.
Và cần một bờ vai khi mình muốn khóc...
Tất cả những gì viết ra trên đây chưa
bao giờ đủ cả. Còn có những mối quan tâm khác của một con người liên quan đến
quá trình sống và làm việc. Thì cũng tương tự như thế, chúng ta sẽ phân tích ra
giá trị của chữ CẦN và MUỐN… Tuy nhiên, ở mỗi con người, trong những môi trường
khác nhau có cái cần và muốn đơn giản hay phức tạp khác nhau, không có cùng một
mẫu số thống nhất. Cái quan trọng là khi đứng trước một món đồ hay một người
nào đó, chúng ta cần biết chúng ta "muốn" họ hay chúng ta "cần"
họ. Nếu trả lời "Tôi cần cô ấy (anh ấy)", khi đó chúng ta đã thực sự
yêu...
Hãy nhìn lại bảng so sánh trên, những gì
chúng ta muốn thật sự khác xa với những gì chúng ta cần. Bản thân tôi, cũng đã
từng ngộ nhận những thứ mình muốn là những thứ mình cần, rồi chạy theo hoài
nhưng không bao giờ với tới được. Tôi hy vọng trong những điều ở trên, có những
điều của chính người đọc entry này, để biết mình đang muốn hay đang cần điều gì
đó… Và tôi… Thực sự chỉ cần những điều đơn giản như thế mà thôi…
Nhìn chung, trong một bộ phận giới trẻ
được cung phụng quá nhiều, thì khái niệm muốn tồn tại như là điều hiển nhiên. Bản
thân họ được chu cấp những gì họ muốn, và không nhận ra làm sao để có được điều
ấy. Đến một lúc nào đó, cái cần thiết thoã mãn các nhu cầu tối thiểu không còn,
vì đó là điều hiển nhiên. Chính lý do đó tạo ra một đại bộ phận giới trẻ đua
đòi, đòi hỏi trong khi đó không tự đi tìm cái mình cần và xa hơn, tự phục vụ
cho bản thân, thỏa mãn những cái mình muốn.
Cái mình muốn chưa hẳn là
cái mình cần…