Tôi đánh mất tình yêu không phải vì tôi bị người yêu phụ bạc, khiến tôi phải sinh con trong sự thương sót của những người cùng ở trọ, mà chính bản thân tôi đã không biết yêu thương là gì nữa. Tôi hận người yêu nên quyết bỏ đứa con của mình đi. Tôi lại chẳng hiểu làm sao tôi lại nhiều cô đơn và mất mát đến như thế. Lúc đó, trong một thoáng ích kỷ, tôi đã từng nghĩ, mình cần phải thay đổi để làm một con người mới, một người chưa chồng chưa con. Từ đau khổ đến lãng quên có bao xa đâu, nhưng sao nhiều lúc lòng thương nhớ con trong tôi quặn thắt. Phải chi lúc đó tôi đừng hận ai hết, đừng bỏ con rời tay trong tiếng khóc như xé ruột của con…
Tôi đã nhiều lần đi hỏi tìm con nhưng vô
vọng. Có lẽ đó chính là bài học yêu thương mà tôi phải mang theo trong suốt cuộc
đời còn lại của mình. Cuộc sống của tôi là những ngày mà tôi hình dung con
trong nước mắt. Tôi chỉ biết dựa vào sự ăn năn để sống và hy vọng tìm lại được
con, mong rằng đâu đó, con sẽ tha thứ cho một người mẹ nhiều mất mát như tôi…
Trần Thị Ngân ( TP.HCM )
Tôi biết khi nào tôi tỏ ra ngông cuồng
là lúc bố tôi tức giận và hoảng sợ. Vì tôi chỉ là bản sao tính cách của ông mà
thôi. Ông có thể biến tôi thành một người đàng hoàng, nên thân, nhưng ông không
đủ thì giờ và can đảm để làm. Có lẽ ông không đủ minh mẫn thì đúng hơn. Chuyện
tiền bạc, địa vị của ông bao trùm lên căn nhà mà mẹ con tôi ở. Tôi sống trong
ánh sáng tiền bạc của ông nhưng chỉ như một người ăn mày cao cấp. Ông gần như
không nghĩ rằng trong căn nhà này có một người vợ đầy buốn tủi và một người con
đầy hư hỏng. Ông ấy chỉ nghĩ đến tiến và những cuộc vui ở bên ngoài…
Nhưng cuộc sống đã không bỏ rơi tôi khi cho tôi một người mẹ tuyệt vời. Sự nhẫn chịu và yêu thương của bà đã giữ cho gia đình tôi yên ổn. Nếu không có tình yêu thương của mẹ, tôi sẽ mắc nghiện lần thứ hai, và mọi chuyện sẽ chấm dứt. Và hơn nữa, niềm hạnh phúc, tôi đã gặp em trong khi bệnh hoạn. Em đã dạy cho tôi biết tự lập, phải vươn lên mà sống và phải quên đi cả những vui sướng ảo để làm một người đàn ông bình thường. Tôi đã quyết tâm làm và tôi đã làm được…
Nay tôi đã có thể sống hạnh phúc với em và các con trong mái ấm riêng của mình, tôi mới hiểu, “Làm một người đàn ông bình thường” là câu nói có ý nghĩa nhất mà em đã dành để nói với một người đàn ông đầy ngông cuồng như tôi…
Nguyễn Văn Thuận ( TP. Hà Nội )