Một tín đồ người Ấn Độ đi bộ đến đền thờ
Thánh ở Hymalaya. Đường đi thì xa xôi, đường núi vô cùng khó đi, không khí thì
loãng. Ông ta tuy mang theo rất ít đồ đạc, nhưng vẫn cất bước không nổi, vừa đi
vừa thở hổn hển….
Ông ta đi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại
đi…không ngừng nhìn về phía trước, hy vọng mục tiêu đi đến sẽ sớm xuất hiện.
Thình lình ông thấy phía trước có một bé gái chưa đầy 10 tuổi, trên lưng cõng một
em bé đang từ bước từ bước…từng bước về phía trước. Cô bé thở hổn hển, mồ hôi đầm
đìa , nhưng hai tay vẫn ôm cứng đứa trẻ trên lưng.
Tín đồ người Ấn Độ đi đến bên cô bé, rất
đồng cảm nói:
- Cháu của ta, cháu cũng giống như ta,
cháu nhất định mệt rồi, cháu cõng nặng quá !
Cô bé nghe xong, không vui, trả lời:
- Cái ông cõng là vật nặng, nhưng cái
cháu cõng không phải là vật nặng, nó là em trai của cháu.
Người cảm thấy gánh nặng vì không có
tình thương.
Chính Tình thương cho ta sự nhẹ nhàng. Mọi
thứ chỉ có ý nghĩa khi nó giúp cho ta sống cho một tình thương chân chính, cho
một lý tưởng rõ rệt, cho một cuộc đời có ý nghĩa.
Tình thương nào cũng cần có sự hy sinh.
Hy sinh sẽ là gánh nặng nếu tình thương đó không thật. Được hy sinh cho tình
thương lại là niềm hạnh phúc, nó là "ách êm ái, và gánh nhẹ nhàng” khi
trái tim đã dành trọn cho tình thương.
Thế giới sẽ hạnh phúc biết bao, nếu mọi
đôi vai đều biết kề nhau chung vác những trách nhiệm và bổn phận để làm cho thế
giới đẹp hơn.
Trong gia đình, công sở, tập thể… đều cần
phải như vậy.
(Sưu
tầm)