HIỂU BIẾT VÀ THỰC HÀNH

Một người dân thuộc một bộ lạc miền núi, cả đời chưa hề thấy ánh sáng văn minh. Ngày kia, ông ta được đưa xuống thăm một đô thị.

Ngay đêm đầu tiên ông đã phải giật mình thức giấc vì tiếng trống vang cùng khắp đô thị. Sau khi được những người chung quanh cho biết đó là tiếng trống báo động thị dân về một cuộc hoả hoạn vừa xảy ra tại một khu phố nào đó, người dân miền núi nhìn về ngọn lửa đang bốc cao ở một góc trời rồi trở lại giường ngủ tiếp.

Khi trở về làng, ông ta báo cáo với các vị chức sắc trong bộ lạc.

- Người dân thành thị có một hệ thống chữa cháy rất kỳ diệu. Khi có hoả hoạn, người ta chỉ đánh trống và ngọn lửa được dập tắt ngay tức khắc.

Nghe thế, các chức sắc liền hồ hởi sai người đi mua đủ loại trống về phát cho dân chúng trong bộ lạc.

Chẳng bao lâu sau đó, hoả hoạn xảy đến trong làng. Tin chắc sự hiệu nghiệm ở những cái trống, tất cả mọi người trong làng đều đem trống ra khua inh ỏi. Họ tin chắc rằng tiếng trống sẽ xua được thần lửa.

Thế nhưng, ngọn lửa cứ vô tình thiêu rụi từ căn nhà này đến căn nhà khác, trước cái nhìn và bất lực của mọi người.

Tình cờ ghé thăm bộ lạc, nghe diễn tiến của cơn hoả hoạn, một người dân thành thị mới giải thích cho dân làng:

- Các ngươi thật là ngây ngô. Các ngươi tưởng tiếng trống có thể đập tan được ngọn lửa ư? Không phải thế đâu. Tại thành phố người ta đánh trống để đánh thức dân chúng và kêu gọi họ tích cực tham gia vào cuộc chữa cháy, chứ không phải ngồi đó mà chờ ngọn lửa tự tắt đi đâu.

Thế nhưng, nhân thế bao đời nay vẫn đắm chìm trong tiếng trống dập dồn, lời kinh sáo rỗng, mong chờ đổi thay số phận trong sự mịt mờ miên man......