Một ngày mùa thu năm
2001, một vị cư sĩ dẫn theo một cô gái khoảng chừng 30 tuổi, trông
rất tiều tụy. Cô quỳ trước Hòa thượng Diệu Pháp khóc sướt mướt,
không ngừng kể lể những bất hạnh của mình, quên hẳn hiện trường đang
có mấy mươi khách đang ngồi.
– Sư phụ, con khổ quá
nên mới nhờ Hách cư sĩ đưa con đến đây cầu Ngài chỉ giùm cho con
đường sống. Từ nhỏ con là một đứa bé thích cô độc, không thích đám
đông, thường chơi một mình, đi dạo một mình. Có thể nói con là một
con bé sống rất có quy củ, trách nhiệm. Thế nhưng năm lên 19 tuổi, con
bị kẻ xấu cưỡng hiếp, lúc ấy con đau khổ muốn tự vẫn nên đã nghỉ
học một năm. Hai năm sau, con lại bị cưỡng hiếp nữa… Tuy kẻ ác cuối
cùng cũng bị pháp luật trừng trị nhưng tinh thần con hầu như suy sụp,
chẳng còn học hành gì nổi. Năm 25 tuổi, cha mẹ cho con giao thiệp bạn
bè, nhờ người giới thiệu rất nhiều… nhưng người bạn trai thứ nhất con
quen gần một năm lại lừa gạt tình cảm con rồi bỏ đi. Năm sau, con quen
một chàng khác, kết quả anh này cũng hành xử như người bạn trai
trước. Con hầu như không còn niềm tin để sống nữa, khổ đến lúc nào
cũng đầm đìa nước mắt. Xin Sư phụ giải cho con hiểu, số con vì sao
quá bất hạnh? Có cách nào chuyển đổi được hay không thưa Sư phụ?
Hòa thượng Diệu Pháp
mời cô ngồi. Ngài trầm ngâm một hồi rồi hỏi cô:
– Hôm nay vì sao con
không trang điểm?
Nghe Ngài hỏi vậy cô
có chút ngơ ngác, sau đó tỏ vẻ áy náy thưa rằng:
– Dạ, bà Hách dặn con
khi tới gặp Sư phụ thì không nên trang điểm.
Sư phụ nghiêm túc nói:
– Không phải ta hỏi vậy
là trách cứ con không trang điểm mà là muốn cảnh báo với con rằng:
Đời này sở dĩ con gặp nhiều bất hạnh như thế, đầu tiên là DO CON
QUÁ CHÚ TRỌNG ĐẾN TRANG ĐIỂM! Bởi con luôn trau chuốt nhan sắc cho xinh
đẹp, y phục lúc nào cũng phải đúng mốt, còn ưa thích mặc những
trang phục khêu gợi, hở hang… Cho dù tính con ưa cô độc lập dị nhưng
lại thích được mọi người ngưỡng mộ nhìn ngắm mình, rất thích quyến
rũ nhãn quan của người khác phái…. Ta nói có đúng không?
– Dạ... Cô gật gật
đầu.
Sư phụ nói tiếp:
– Dục vọng nam nữ, ai
cũng có nên ta không trách chi. Nhưng mà bản chất phái nữ vốn yếu
đuối, vì vậy con phải cẩn trọng tự bảo hộ mình. Người xưa có câu:
“Trau dung gợi dâm, khoe của mời cướp”. Hàm ý thế này: “Có của phải
khéo giấu, chớ nên khoe! Đừng ham phô trương chứng tỏ mình giàu, làm
vậy là tự biến mình thành mục tiêu cho kẻ cướp ra tay! Nếu như người
phụ nữ quá chú tâm đến việc trau tria làm đẹp, trang điểm cho mình
thật lộng lẫy hoặc ăn mặc hở hang, khêu gợi quá mức, khiến cho người
khác phái vừa nhìn là phát khởi lên ý niệm dâm, dục vọng hừng
thịnh…. Thế thì họ sẽ không thể tự khống chế, tất nhiên sẽ khởi lên
ý niệm xâm hại”.
Cho nên, nếu đã nhận
mình là một cô gái sống có quy củ, trách nhiệm thì đúng ra con phải
biết cách khéo tự bảo vệ mình, KHÔNG NÊN ĂN MẶC HỞ HANG, GỢI DỤC
kích khởi tâm dâm, ái niệm nơi người khác phái. Còn về chuyện vợ
chồng, tất cả đều có duyên số và tùy thuộc vào nguyên nhân, nghiệp
lực đời trước nữa. Kiếp trước “ai thiếu ai, ai nợ ai”… nhất định đời
này sẽ tìm gặp nhau để… đòi. Con không thấy có những chàng trai anh
tuấn cưới vợ dung nhan rất kém hoặc có những mỹ nữ lấy chồng thật
là xấu trai hay sao? Do vậy tất cả nam nữ thiện lương trên đời, tuyệt
nhiên không nên học đòi chưng diện, ăn mặc hở hang theo kiểu các ngôi
sao điện ảnh, bởi vì: “Trau chuốt, hở hang sẽ gợi dâm, khoe của là
mời cướp”.
Nếu con muốn trong tương
lai mình có được một gia đình hạnh phúc thì phải luôn giữ tâm ý đoan
chánh trong sạch, được vậy thì dù định mệnh an bài sẵn “phu thê ác
duyên” cũng có thể chuyển thành “phu thê thiện duyên”. Con nghe và hiểu
rõ lời ta nói chứ?
– Dạ! Con nghe rõ ạ.
– Được rồi! Cứ y theo
đó mà làm.
Cô gái vâng theo lời
Hòa thượng dạy và lui ra.
Tác giả: Quả Khanh
Dịch giả: Hạnh Đoan
Ảnh minh họa: Internet