Nhà văn Pécaut, người Pháp, có kể lại một
câu truyện có thật và đầy xúc động, mà ông đã gặp một lần trong đời để rồi vẫn
còn nhớ mãi, không thể nào quên được. Câu truyện như sau:
Một hôm, tôi vừa ra khỏi nhà thì một em
bé trạc 12 tuổi chạy đến van nài tôi mua giúp em một hộp diêm quẹt. Động lòng
thương, tôi rút ví ra định mua, nhưng tôi lại chỉ có toàn tiền chẵn. Tôi đang
ngần ngại thì thằng bé nói ngay: “Không sao ông ạ, xin ông cứ vui lòng đưa tiền
cho cháu, cháu sẽ chạy đi tìm chỗ đổi tiền rồi trở lại trả cho ông ngay.
Tôi nhìn thằng bé với một
thoáng nghi ngờ. Nó vội nói: “Thưa ông, cháu không phải là một thằng ăn cắp đâu
ạ !”
Quả vậy, gương mặt xanh xao của nó có vẻ
thành thật đến mức tự hào. Tôi liền trao cho nó một đồng tiền vàng, và nó chạy
biến ngay về hướng cuối phố. 5 phút trôi qua, rồi 10 phút, tôi bắt đầu hồ nghi
sự ngay thẳng của thằng bé. Và nửa giờ sau thì tôi hết kiên nhẫn, bỏ đi tiếp tục
cuộc dạo phố, lòng thầm nhủ sẽ chẳng bao giờ còn tin vào những bọn lêu lổng đầu
đường xó chợ như thế nữa...
Buổi trưa, khi về tới nhà, đúng chỗ ban
sáng thì tôi lại thấy một đứa bé hơn, chỉ độ 8, 9 tuổi, khuôn mặt giống “thằng
ăn cắp” như tạc. Nét mặt nó bộc lộ một sự lo âu tuyệt vọng. Nó thổn thức nói với
tôi: “Thưa ông, có phải ông đã đưa cho anh cháu một đồng tiền vàng không ạ ?
Đây là chỗ tiền lẻ. Chính anh cháu nhờ gửi lại cho ông. Chúng cháu đều là trẻ mồ
côi nhưng không phải là bọn ăn cắp. Anh cháu không thể trao tận tay ông ngay
lúc sáng là vì anh cháu đã bị xe đụng khi vội chạy đi tìm chỗ đổi tiền. Cháu...
cháu sợ rằng anh cháu chết mất thôi...” Tôi bàng hoàng vội hỏi thằng bé trong
tiếng nghẹn ngào: “Thế bây giờ anh cháu nằm ở đâu ? Dắt bác đến gặp anh cháu
ngay đi...
Tôi rảo bước gần như chạy sau em bé.
Chúng tôi rời khỏi những khu phố giàu sang để lách vào những con hẻm lầy lội tối
tăm của một khu lao động nghèo khổ. Em bé dừng lại trước một căn lều xiêu vẹo.
Trong một xó tối, tôi nhận ra thằng bé bán diêm quẹt ban sáng. Nó nằm dài bất động
trên một đống áo quần cũ rách, mặt trắng bệch vì mất khá nhiều máu. Nó thều
thào nhìn tôi: “Thưa ông, xin ông lại gần cháu hơn một chút với...”
Tôi tiến lại gần, quỳ một chân, cúi xuống
đỡ lấy bàn tay nhỏ bé và lạnh ngắt. Em nói với tôi, ánh mắt lấp lánh niềm vui
ngây thơ: “Em cháu đã đưa chỗ tiền lẻ cho ông rồi phải không ạ ? Ông thấy
không, chúng cháu đâu có phải là những đứa lừa gạt và ăn cắp. Cháu chỉ có mình
nó là em ruột, cháu bị tai nạn thế này, rồi đây... Ôi trời ơi, rồi đây em cháu
sẽ ra sao đây ?
Tôi lặng lẽ cúi xuống hôn lên vầng trán
bị giập nát vì vết thương của em, và tôi đã hứa với em rằng tôi sẽ hết lòng
chăm sóc thằng bé thay cho em. Tôi nói chuyện với em được một lúc, bàn tay gầy
guộc của em cứ để mãi trong tay tôi...
Tội nghiệp thằng bé, tôi biết vết thương
rất trầm trọng, không còn có thể làm gì để kịp cứu chữa cho em. Thằng bé có lẽ
đã cố gắng thoi thóp sống chỉ cốt để gặp được tôi, trăn trối một lời cuối cùng.
Bây giờ thì em không còn rên rỉ đau đớn nữa, đôi mắt em liếc nhìn đứa em thân yêu
rồi chớp chớp nhìn tôi với một vẻ bình thản gần như hạnh phúc...
Đấy, người bạn bé nhỏ của
tôi đã chết như thế đấy. Thằng bé đã cho tôi biết thán phục và thương cảm trước
một tâm hồn trẻ thơ vô cùng trong trắng ngay giữa cảnh đời nghèo khó và đau khổ
đến cùng cực...