
Đáp: Câu nói này rất
đúng: “Con cái nhờ đức của cha mẹ” vì có nhân quả thiện mới sanh vào nhà hiền đức,
nhờ gương hạnh hiền đức của ông bà cha mẹ, nên con cái cũng trở thành hiền đức,
nhờ hành động hiền đức của con cái mà nó được hưởng phước, nếu hành động nó làm
ác hiện thời, khi nó thọ hết phước của đời trước đã gieo (vào nhà hiền đức)
thì nó phải thọ lấy tai ương của hành động hiện tại.
Ví dụ: Những đứa con được sanh vào nhà
giàu có nhưng lại thích ăn chơi trác táng, rượu chè, bài bạc, xì ke, ma túy,
v.v…không thích học hành, những đứa con này không thể lấy phước đức của ông bà
cha mẹ mà che chở chúng được, do đó suy ra chúng ta biết phước báo là phải do
chính con cái tạo ra, chứ không phải do phước đức của ông bà cha mẹ mà nó hưởng
được,….nó chỉ hưởng được ảnh hưởng tốt của ông bà cha mẹ mà thôi, còn nó được
chia gia tài của cải hoặc làm ăn khá giả đều do phước báo đời trước của nó nên
mới sanh vào nhà giàu có và hiền đức.
Tóm lại, nếu một người được tái sanh vào
nhà hiền đức là do tiền kiếp khéo tu thiện pháp, nếu trong kiếp hiện tại không
theo gương đức hạnh của cha mẹ ăn hiền ở lành thì ngay trong kiếp hiện tại đó
cũng phải gặt hái những tai ương, họa khổ, vì chính hành động bất thiện của con
cái dù cha mẹ có hiền đức nhưng con cái vẫn phải thọ khổ. Vì thế có những gia
đình hiền đức mà con cái chẳng hiền đức chút nào, thường nghiện ngập, xì ke, ma
túy, rượu chè, bài bạc,v.v….Đây là môi trường tốt nhưng hạt giống xấu.
Ngược lại có những gia đình không hiền đức
mà những đứa con ngoan tốt….chăm học, không tham lam trộm cắp, không rượu chè
bài bạc, hút xách, không xì ke ma túy…..Đây là môi trường xấu mà hạt giống tốt.
Con cái nhờ đức của cha mẹ là nhờ cái
gương đức hạnh để làm tốt theo, chứ không phải nhờ vào đức hạnh của cha mẹ mà
thọ hưởng sự giàu sang phú quý.
Theo luật nhân quả ai làm thiện thì hưởng
phước báo, ai làm ác thì phải chịu quả khổ, không ai giúp cho ai được. Dù là
cha mẹ có thương con cách nào cũng không giúp được, nếu chính bản thân nó không
ăn hiền ở lành, sống đời sống thiếu đạo đức thì nó phải chịu lấy hậu quả xấu.
Dù cha mẹ có ở hiền đức gì cũng không cứu nó được, chỉ trừ cha mẹ thiếu nợ nhân
quả của nó, nên nó đến nó đòi, bằng cách phá của cải tài sản của cha mẹ tiêu
tan.
Cho nên câu nói: “Con cái nhờ đức của
cha mẹ”, nếu không khéo hiểu thì câu này trở thành lời nói phi đạo đức nhân quả,
khiến cho con cái dựa lưng vào cha mẹ mà không tự lực vươn lên trong nền đạo đức
nhân bản nhân quả, thì cuộc đời của nó chỉ là một cuộc đời khổ đau, tiêu cực.
(Đường
Về Xứ Phật III)