Tại một thị trấn nhỏ nọ, người ta xây dựng
một hội trường rất cao, rất to, đến mức một người đứng từ xa cũng có thể dễ
dàng nhìn thấy. Ai đến thăm cũng hết lời khen ngợi vẻ đẹp của hội trường này.
Phía trên nóc, một chiếc đinh nằm im lắng
nghe. Nó nghe thấy mọi người khen ngợi đủ mọi thứ, về màu sơn, về kiến trúc
tinh tế, về bức tường chắc chắn… Nhưng chẳng có một lời nào về chiếc đinh cả!
Chẳng ai biết có cái đinh ở đó. Thế là cái đinh nổi cáu.
“Với họ, mình đâu có là
cái đinh gì!” – Cái đinh lầu bầu – “Sẽ chẳng ai nhớ tới mình đâu, dù mình không
ở đây nữa!”
Thế là cái đinh buông mình ra khỏi chỗ đứng,
rơi xuống đống bùn bên dưới.
Tối hôm đó trời mưa rất to. Miếng ván lợp
không có đinh bị trôi tuột đi, và thế là trần nhà bắt đầu bị dột. Nước mưa chảy
vào hội trường, thấm ướt hết tường và cả những bức tranh đẹp đẽ treo trên tường.
Trời mưa ngày một to, dần dần, các lớp vữa tường cũng bắt đầu bị thấm, những bức
tranh thảm cũng bị ố nước. Tất cả là vì cái đinh bé tẹo bỏ cuộc .
Thế còn chiếc đinh thì sao? Khi còn giữ
miếng ván lợp, nó không được mọi người để ý đến, nhưng nó vẫn là một cái đinh
có ích. Đến khi rơi xuống bùn, nó vẫn không được để ý đến, mà lại còn không làm
được việc gì cả.
Bạn biết đấy, mỗi người đều có vai trò của
mình trong cuộc sống phong phú này, có những người ở vị trí nổi bật, có những
người ở vị trí khiêm nhường… Đôi khi, bạn có thể cảm thấy mình không được chú ý
đến nhiều như mong muốn, nhưng nếu bạn bỏ cuộc, bạn chẳng những không thay đổi
được gì, mà còn tự xoá bỏ đi vai trò của mình. Chúng ta sống đâu chỉ vì mình!
(Sưu tầm)