Thời gian...
Mới hôm qua thôi
Tôi thấy thời gian trôi đi lặng lẽ
Thế mà hôm nay
Chớp mắt thời gian đã lặng lẽ trôi
đi.....
Có một chàng thanh niên
đang đứng dưới gốc cây để chờ người yêu. Anh cứ ngó chiếc đồng hồ và sốt ruột
vì chưa tới giờ hẹn. Anh đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại hoài. Anh mong
sao cho thời gian qua nhanh đề người yêu sớm đến. Bỗng một vị tiên hiện ra ban
cho anh một chiếc đồng hồ đặc biệt, hễ xoay tới một vòng là thời gian tiến
nhanh như mình mong muốn.
Nhưng vị tiên căn dặn anh chớ nên lạm dụng
chiếc đồng hồ ấy.
Vị tiên vừa biến đi là anh chàng vội
vàng vặn đồng hồ, và người yêu liền đến. Hai người ôm nhau tha thiết. Nhưng chỉ
ôm nhau thì chưa thỏa lòng, anh chàng lại muốn mau tới ngày cưới để hai người
được sống mãi bên nhau. Anh lại vặn đồng hồ nữa, và thấy mình đang đám cưới. Vẫn
chưa thỏa mãn, anh lại muốn mau có con, nên lại vặn, và thấy mình có con. Rồi
anh muốn con mình mau lớn. Lại vặn đồng hồ và thấy con mình đã lớn.
Nhưng nó chưa có sự nghiệp, chưa có gia
đình. Ông lại vặn đồng hồ – bây giờ thì tôi gọi anh chàng kia bằng ông vì lúc
đó người này đã khá nhiều tuổi – ông vặn đồng hồ thì thấy con mình có nghề nghiệp,
có gia đình. Ông lại muốn có cháu để bồng, rồi lại muốn có chắc, chút, chít… cứ
thế ông vặn, vặn, vặn và thời gian cứ tiến tới vùn vụt.
Một hôm ông không vặn nổi chiếc đồng hồ ấy
nữa và chợt khám phá mình đã quá già, đang nằm trên giường hấp hối. Khi đó ông
mới sực nhớ lời khuyến cáo của vị tiên là chớ nên lạm dụng chiếc đồng hồ kỳ diệu
ấy. Nhưng khi đó hối tiếc thì đã muộn. Bây giờ ông gần chết rồi mà hầu như chưa
hưởng được những niềm vui của tuổi thanh xuân. Ông tiếc vô cùng. Ông lấy hết sức
tàn còn sót lại để vặn ngược chiếc đồng hồ. Ông có vặn nổi không ? Không nổi nữa
rồi. Nhưng ông lại cố sức một lần nữa. May thay lần này ông thành công. Ông thấy
mình trở lại thành một người thanh niên đang đứng dưới gốc cây ngày xưa chờ người
yêu.
Mặc dù chưa tới giờ người yêu đến, nhưng
anh – bây giờ ta lại gọi người ấy bằng anh vì người ấy đã trẻ lại – anh không sốt
ruột nữa. Anh đưa mắt nhìn những khóm hoa chung quanh, lắng tai nghe tiếng chim
hót trên cành, hít thở những luồng gió mát ngoài đồng nội. Và anh thấy cái giây
phút hiện tại đẹp quá, hạnh phúc quá…...
(tỉnh mộng, giấc Nam Kha)
=
=== === == === =
Căn bệnh chung của toàn nhân loại, tâm
lý chúng ta chỉ lo ngóng tới tương lại. Chỉ còn lại số ít, đó là những người
già, chỉ nhớ về quá khứ, hồi tưởng lại thời còn son trẻ. Còn hiện tại thì hầu hết
chẳng ai để ý tới. Nhưng mà thời gian hiện tại mới chính là thời gian có ý
nghĩa và giá trị nhất, vì quá khứ có ích gì nếu không trở thành kinh nghiệm để
ta áp dụng cho hiện tại được tốt hơn; và tương lại sẽ chẳng ra sao hết nếu
không được xây dựng bằng hiện tại bây giờ.
Mới hôm nào đây, chúng ta vặn chiếc đồng
hồ sang những ngày lo lắng về cái Tết. Bồn chồn, nao nức, suy tính......tùy
theo cấp độ, lứa tuổi và hoàn cảnh mà chúng ta vặn sao cho hợp lý. Thoắt cái giờ
đã là ngày mồng 2 và chúng ta tiếp tục tính vặn tới thời điểm nào sắp tới?
Câu hỏi đặt ra là: chúng ta đã vặn chiếc
đồng hồ đã bao lần rồi nhỉ?
Trong việc làm ăn, nhiều người cứ mãi chần
chờ do dự : "Đợi sau này có chút vốn, tôi sẽ làm thế này, làm thế nọ"
Trong việc chăm sóc gia đình, nhiều người
vặn ra biết bao dự định tốt đẹp : con cái đang hư dần trước mắt mà không lo sửa
dạy ngay, cứ ngồi đó mà vẽ ra những dự định: "sau này, tôi sẽ dạy dỗ con
cái cách này cách nọ"
Trong đời sống tinh thần cũng thế.
"Bây giờ đang túng thiếu quá, rất bận làm ăn, đợi tới khi khá hơn sẽ......".
"Bây giờ trong nhà còn nhiều chuyện rắc rối phải giải quyết, đợi khi nào
giải quyết xong sẽ tính tới chuyện thư thả, thanh thản, thảnh thơi......"
Tại sao không phải là lúc này.....hãy biết
xử dụng thời gian hiện tại, hãy tận hưởng những niềm vui của hiện tại, và hãy
làm những việc phải làm của hiện tại.