Có đôi bạn thâm tình một hôm đi dạo
trong rừng sau buổi ăn chiều vào mùa hè. Họ có một quãng đường tuyệt diệu bên
nhau cho đến khi thình lình có một âm thanh từ xa vọng lại: “Cạp, cạp”
Anh A nói:
- Hãy nghe kìa, có tiếng gà
gáy.
Anh B nói:
- Không phải đâu, đó là tiếng
vịt kêu.
Anh A cãi:
- Không mà, rõ ràng là tiếng
gà.
- Không phải đâu, gà thì gáy
ò ó o ò, vịt thì kêu cạp cạp. Đó là con vịt anh à! - Giọng anh B có vẻ hơi giận.
Lại có tiếng kêu vang lên :
“Cạp, cạp”.
- Thấy chưa ? Đó là con vịt.
- Không phải anh à. Đó là
con gà. Rõ ràng mà. – Anh A giậm chân khẳng định.
- Nghe đây này! Đó là c-o-n
v-ị-t. V-ị-t, v-ị-t ! Hiểu chưa? Anh B nói một cách giận dữ.
Anh A cãi :
- Nhưng đó là con gà!
- Đó là một con vịt trăm phần
trăm, đúng là cái đồ, đồ…..
Đúng lúc đó con vật kêu lên
: "Cạp, cạp" trước khi anh B buông ra lời không nên nói.
Anh A nhăn nhó:
- Nhưng đó là con gà mà!
Anh B thấy nét mặt của anh A
đã nhăn nhúm mới nhớ lại lý do vì sao kết bạn với anh ấy. Sắc mặt anh dịu đi và
anh nói một cách nhỏ nhẹ:
- Tôi xin lỗi, có lẽ anh nói
đúng. Đó là con gà.
- Cám ơn anh - Anh A nắm chặt
tay anh B.
“Cạp, cạp". Âm thanh
vang vọng cả khu rừng khi đôi bạn thân tiếp tục đi dạo trong tình thân ái.
* * * *
Có lẽ anh B nhận thức được
như thế này: ‘Bận tâm làm chi tiếng kêu chuyện con vật là gà hay vịt ? Cái quan
trọng hơn là sự hòa thuận giữa hai người, và nhờ thế họ hưởng được một cuộc đi
dạo êm đềm trong một buổi chiều mùa hè đẹp đẽ.
Bao nhiêu tình bạn đã phải
tan vỡ, bao nhiêu cuộc hôn nhân đã phải chia tay, bao nhiêu cuộc hội ngộ, gặp gỡ
phút chốc đã phải “banh chành” vì những chuyện nhỏ nhặt như thế này ? Có bao
nhiêu chuyện không đâu trong tình làng nghĩa xóm, chuyện anh, chị em từ một mẹ
chỉ vì những chuyện vịt gà không đâu?