Hỡi người thanh niên kia ơi! Anh tin rằng
chúng ta bị thượng đế lãng quên sao? Nếu chúng ta làm việc xấu xa. Nếu tạo
nghiệp lành thì chúng ta sẽ tạo quả lành. Hạnh phúc hay đau khổ mà chúng ta
nhận được trong mỗi kiếp tái sinh đều là định luật của thiên đường.
Plato
Đôi khi những sự kiện
đáng nhớ trong cuộc đời đến với chúng ta trước khi chúng ta nhận thức được
chúng, giống như con mèo rừng lặng lẽ tới gần. Làm sao mà chúng ta không nhận
ra điều quan trọng đó? Sự ngụy trang này thuộc về tâm lý.
Phủ nhận là sự che
đậy lớn nhất. Hành động ngay trước mắt mà chúng ta không nhìn thấy chỉ vì chúng
ta không muốn nhìn. Cộng thêm vào sự mệt nhọc, quẫn trí, tình lý sự, mất tinh
thần, tất cả công việc kinh doanh bằng trí óc đều đưa đến tình trạng này. May
mắn thay, định mệnh dai dẳng có thể chọc lủng sự ngụy tạo, và nét đặc biệt, cái
mà chúng ta cần để nhìn thấy, cận cảnh nổi lên từ hậu cảnh, giống như hiểu được
một trong những bức tranh bằng mắt thần.
Hơn mười lăm năm, tôi
thường xuyên điều trị cho nhiều cặp tình nhân hoặc nhiều gia đình. Những người
này cùng khám phá ra nhau trong nhiều kiếp quá khứ. Thỉnh thoảng tôi đưa họ
cùng trở về cùng một kiếp, và lần đầu tiên họ phát hiện ra mối liên quan với
nhau trong cùng một kiếp đó. Sự hé mở này thường làm họ ngỡ ngàng. Trước đó, họ
chưa từng trải qua những chuyện như vậy. Họ lặng lẽ quan sát mọi hình ảnh quá
khứ hé lộ. Chỉ sau đó, khi họ thư giãn trong tình trạng thôi miên, họ phát hiện
ra mình đã từng nhìn thấy những cảnh tượng này, đã từng có cảm xúc này. Rồi sau
đó, tôi mới ý thức về mối liên quan trong quá khứ của họ.
Nhưng với Elizabeth
và Pedro, mọi chuyện đều ngược lại. Cuộc đời họ, những kiếp sống của họ được hé
mở độc lập và hoàn toàn riêng lẽ, trong phòng khám của tôi. Họ không biết nhau,
chưa hề gặp nhau. Họ khác biệt từ văn hóa đến xã hội. Họ đến phòng khám khác
ngày với nhau. Họ gặp riêng lẽ và chưa bao giờ có ý hoài nghi về một sợi giây
liên hệ nào giữa họ, vì vậy tôi không hề tạo ra một mối liên kết lại. Họ đã
từng thương yêu nhau và đã từng mất nhau qua nhiều kiếp trong quá khứ.
Tại sao trước đây tôi
không nhìn thấy điều đó? Có phải đây cũng là định mệnh của tôi? Có phải tôi
cũng phủ nhận vì mỏi mệt, rối trí? Có phải tôi cũng lý sự về việc trùng hợp
ngẫu nhiên? Hoặc là tôi cũng đúng theo kế hoạch, triết lý về buổi bình minh khi
vầng ánh dương soi sáng, theo cách đã định sẵn từ đầu?
Vào một buổi tối, tôi
chợt nhớ ra từ “Eli”. Tôi đã nghe Elizabeth nói về cái tên này nhiều tuần
trước. Ngày hôm đó, lúc đầu Pedro không thể nhớ ra tên mình. Trong trạng thái
sâu thẳm, anh nhớ lại một kiếp xa xưa mà trước đó anh đã nhớ một lần tại văn
phòng tôi.
Trong kiếp đó, anh
chết sau khi bị những tên lính mặc đồ da kéo lê. Anh đang dần kiệt sức, đầu anh
đang nằm trong lòng đứa con gái yêu quý, và cô bé lắc lư qua lại trong tuyệt
vọng.
Có lẽ, trong kiếp đó
có nhiều bài học hơn, cho nên một lần nữa, anh lại nhớ về kiếp đó lúc anh sắp
chết trong tay con gái mình. Tôi nói với anh rằng hãy nhìn thật kỹ vào cô con
gái, nhìn sâu vào mắt nó xem anh có nhận ra là ai trong kiếp hiện tại không?
Anh buồn bã trả lời:
- Tôi không nhận ra là ai hết.
- Anh có nhớ tên mình không?
Tôi hướng anh chú ý
kỹ đến kiếp sống tại Palestine. Anh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Không, tôi không nhớ tên mình.
- Tôi sẽ gõ nhẹ lên trán anh, đếm ngược từ ba
xuống một. Hãy cố nhớ lại tên mình. Bất cứ cái tên nào đi vào tâm trí anh đều
tốt cả.
Không hề có cái tên
nào nhảy vào đầu anh, nhưng lại nhảy vào đầu tôi, tựa như tiếng nổ êm thấm, đột
nhiên sáng tỏ và sống động. Tôi nói lớn:
- Eli, tên anh là Eli có phải không?
Anh trả lời từ một
cõi xa xôi;
- Làm sao ông biết tên
tôi? Đúng là tên tôi. Vài người gọi tôi là Elihu, người khác gọi là Eli… Sao
ông biết? Ông đã ở đó hả?
Tôi thành thật trả
lời:
- Tôi không biết nữa.
Tự nhiên cái tên chợt nhảy lên trong đầu tôi.
Tôi rất ngạc nhiên về
tình huống này. Làm sao tôi biết? Tôi
có linh tính và trực giác vừa lóe sáng, nhưng không thường xuyên. Đây là cảm
giác như thể tôi nhớ về một điều gì đó chứ không phải là nhà ngoại cảm. Nhớ từ
đâu vậy? Tôi không thể hình dung ra được. Tâm trí tôi kéo dãn trí nhớ ra, nhưng
tôi không thể nhớ. Qua nhiều kinh nghiệm, tôi dứt bỏ, không cố nhớ nữa. Hãy bỏ
qua, tiếp tục công việc, câu trả lời có thể tự ý đến trong một lúc nào đó.
Một mảng quan trọng
trong câu đố lạ lùng đã mất dấu. Tôi cảm thấy sự thiếu vắng, một lời nói bóng
gió về mối liên hệ rất quan trọng vẫn còn đang tìm kiếm. Nhưng liên hệ với cái
gì? Tôi cố gắng tập trung vào chuyện khác, nhưng không được.
Chiều tối hôm đó, câu
đố chợt hiện lên rất nhẹ nhàng trong tâm trí tôi. Ngay lập tức, tôi nhận thức
ra nó.
Đó là từ Elizabeth.
Khoảng từ hai tháng trước, cô đã nhớ lại một kiếp sống đầy bi kịch, rất mủi
lòng, khi cô là con gái của người thợ gốm tại Palestine. Cha cô bị những tên
lính La Mã kéo lê đến chết. Những tên lính không thật sự quan tâm chuyện sống
chết của ông ta. Thân thể tả tơi, đầu bê bết máu, con gái ông ôm trong lòng,
ông chết trên con đường đất. Cô nhớ cha cô trong kiếp đó tên là Eli.
Giờ đây tâm trí tôi
làm việc rất nhanh. Chi tiết về hai kiếp sống tại Palestine hoàn toàn trùng
khớp với nhau. Cả Pedro và Elizabeth đều có ký ức trong kiếp sống đó tương hợp
một cách hoàn hảo. Chi tiết mô tả về vật chất, sự kiện, và tên gọi hoàn toàn giống nhau. Cha và con gái.
Tôi đã làm việc với
nhiều người, thường là những đôi tình nhân. Họ đã tìm thấy nhau trong những
kiếp quá khứ. Nhiều người nhận ra linh hồn họ đã đồng hành cùng nhau, chu du
qua nhiều kiếp, rồi tái hợp trong kiếp hiện tại.
Trước đây tôi chưa
bao giờ đối diện với trường hợp của những đôi bạn tâm giao, những người mà họ
chưa gặp lại nhau trong kiếp hiện tại. Luôn luôn họ đã gặp lại nhau trong kiếp
hiện tại.
Trong trường hợp của
đôi bạn tâm giao này, họ đã du hành gần hai ngàn năm, lại du hành cùng nhau
trong kiếp hiện tại. Họ đã đến cùng nhau theo đúng một phương thức. Họ chỉ cách
nhau khoảng vài centimet, vài phút, nhưng họ chưa nối kết với nhau.
Ở nhà, với bảng chi
tiết liệt kê về họ được lưu trữ tại văn phòng, tôi cố ôn lại, liệu họ đã chia
sẻ với nhau trong những kiếp nào khác nữa không. Không, không có trong kiếp làm
tu sĩ. Một câu chuyện chứ không phải là hai, ít nhất là chưa. Không có trong
kiếp thương buôn Ấn Độ, không có trong kiếp sống ở vùng đầm lầy Florida, không
có trong kiếp bị bệnh sốt rét người Tây Ban Nha – Mỹ, không quá xa trong kiếp
Ai-Len. Tôi chỉ có thể nhớ vài kiếp.
Tư tưởng khác chiếu
sáng. Có lẽ họ đã cùng nhau trong nhiều kiếp nhưng không nhận ra nhau, bởi vì
họ chưa gặp nhau trong kiếp hiện tại. Không biết mặt, biết tên, không một dấu
ấn nào trong hiện tại, không ai nối kết với ai trong những lần hiện thân trước
đây.
Rồi tôi nhớ ra trong
một kiếp của Elizabeth tại phía Tây Trung Quốc. Những vùng đồng bằng rộng lớn,
nơi mà dân tộc cô bị tàn sát, nơi mà cô và nhiều phụ nữ trẻ bị bắt. Cũng trên
vùng đồng bằng này, Pedro nhớ là Mông Cổ, anh đã quay lại tìm kiếm gia đình
dòng họ, gia đình anh đã bị giết sạch.
Pedro và tôi cho là
người vợ trẻ của anh đã bị giết trong cơn hỗn loạn, tàn phá và tuyệt vọng theo
cách miêu tả trong ký ức của anh. Nhưng cô không chết. Cô bị bắt đi và sống cho
đến hết kiếp ở đó, không bao giờ còn được ôm ấp trong vòng tay yêu thương của
người chồng Mông Cổ.
Giờ đây, cánh tay đó
quay lại qua làn sương mù đầy mạo hiểm của thời gian để chịu ôm cô trong lòng.
Nhưng họ không biết, chỉ có tôi biết.
Cha và con. Đôi tình
nhân thời thơ ấu. Chồng và vợ. Không biết đã còn bao nhiêu kiếp nữa, xuyên suốt
qua lịch sử, mà họ đã cùng nhau chia sẻ trong cuộc đời, trong tình yêu?
Họ đã trở lại với
nhau, nhưng họ không biết. Cả hai đều cô đơn, đều đau khổ theo cách của họ. Cả
hai đều khao khát, tuy vậy, một buổi chiêu đãi đã sắp xếp trước họ, một buổi
tiệc mà họ chưa ngửi hoặc nếm qua.
Tôi rất nghiêm túc
khắt khe bởi “luật” trong tâm thần học, nếu không nói là quy luật vi tế của
nghiệp báo. Sự nghiêm khắc nhất của luật nghiệp báo là những cái riêng tư và
kín đáo. Nếu tâm thần học là một tôn giáo thì việc đâm thọc vào chuyện riêng tư
kín đáo của bệnh nhân là một tội lỗi cơ bản. Ít nhất thì việc đâm thọc này cũng
cấu tạo thành hành động phi pháp. Tôi không thể nói với Pedro về Elizabeth,
hoặc nói với Elizabeth về Pedro. Bất kể nhân quả nghiệp báo đan xen vào ý chí
tự nguyện của người khác, hậu quả của việc phá vỡ luật cơ bản trong tâm thần
học là rất rõ ràng.
Nhân quả có thể sẽ
không ngăn cản tôi. Tôi có thể giới thiệu họ với nhau và để định mệnh đi theo
con đường của nó. Kết quả trong tâm thần học không để tôi phớt lờ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu
tôi bị lầm? Nếu quan hệ của họ bắt đầu, rồi chua chat, rồi kết thúc buồn thảm
thì sao? Chắc chắn sẽ có giận hờn, đau đớn. Điều phản ánh lại sẽ như thế nào
đây khi họ đã hết sức tin tưởng tôi? Liệu bệnh tình của họ có tiến triển sẽ tìm
ra manh mối? Liệu tất cả tác dụng trong việc trị liệu của họ sẽ không bị phá
hủy? Rõ ràng là đầy mạo hiểm.
Tôi cũng kiểm tra lại
động cơ trong tiềm thức của riêng tôi. Có phải sự cần thiết của tôi là nhìn
thấy bệnh nhân mình hạnh phúc hơn, khỏe mạnh hơn, để tìm thấy yên bình, tình
yêu trong cuộc đời của họ? Sự cần thiết đó thúc giục tôi băng qua ranh giới
trong đạo tâm thần học?
Sự chọn lựa dễ dàng
nhất, tốt nhất là im lặng. Không gây hại, không hậu quả. Khi nghi ngờ thì đừng
làm nên chuyện gây hại.
Khi tôi viết cuốn
sách đầu tiên Tiền kiếp và luân hồi có
thật không? Tôi cũng đắn đo suy nghĩ. Sau bốn năm do dự, tôi mới quyết định
viết cuốn này đó.
Một lần nữa sự lựa chọn của tôi cũng đầy mạo hiểm. Có thể là tôi
xía vô chuyện của họ. Có thể tôi cố thúc giục định mệnh đi theo. Như là nhượng
bộ cho việc đào tạo và nỗi sợ, tôi sẽ thực hiện điều này rất cẩn thận và tinh
tế.
Những cảnh tượng và
chi tiết trong những thời đại lịch sử đặc trưng trong ký ức của Elizabeth,
Pedro, và nhiều bệnh nhân khác đều rất giống nhau. Những hình ảnh này không
phải là bài học cần thiết như những bài học mà chúng ta phải học vào ngày Chủ
Nhật, từ tài liệu lịch sử, hoặc từ truyền hình.
Họ giống nhau vì họ
đều có cùng một ký ức thật sự rõ ràng. Carolina Gomezm, cựu hoa hậu Colombia,
người đứng đầu trong cuộc thi hoa hậu hoàn vũ năm 1994, đã nhớ lại một kiếp quá
khứ: Cô đã từng là một người đàn ông trần như nhộng bị những con ngựa của lính
La Mã kéo lê đến chết. Cái chết này cũng giống như cái chết mà Pedro đã trải
qua. Còn những bệnh nhân khác cũng có những kiếp bị ngựa kéo lê đến chết, không
chỉ vào thời La Mã mà còn tại nhiều nơi, nhiều vùng, nhiều nền văn hóa khác
nhau trên thế giới. Ôi Bất hạnh thay!
Một bệnh nhân khác
thì bị cướp khỏi bộ lạc dân Da Đỏ, và cô không bao giờ còn gặp lại gia đình của
mình. Sau đó cô trốn thoát, nhưng rồi cô cũng chết trong đau thương. Thật là
giống với trải nghiệm của Elizabeth trong một kiếp tại Châu Á.
Chủ đề chia ly, mất
mát đều là nguyên nhân chủ yếu chung trong những chuyến du hành trở về quá khứ.
Chúng ta đang tìm kiếm việc chữa trị cho vết thương lòng. Sự cần thiết chữa
lành nhấn mạnh vào ký ức về quá khứ bi thảm, những nguyên nhân gây ra nỗi đau
và triệu chứng, hơn là ký ức về quá khứ thanh thản bình yên, điều mà không hề
để lại vết sẹo nào trong tâm trí.
Tôi thường làm việc
với hai ba người cùng một lúc. Lúc đó tôi không để họ nói chuyện vì họ có thể
quấy rầy nhau. Gần đây, tôi đưa một đôi tình nhân đi về cùng một thời gian.
Chuyến du hành lặng lẽ của họ chiếm toàn bộ thời gian, vì vậy chúng tôi không
đủ thì giờ để ôn lại sự trải nghiệm của họ.
Khi họ ra về và so
sánh bảng ghi chép, họ đều bất ngờ rằng họ đã từng sống trong cùng một thời
gian xa xôi. Trong kiếp sống đó, anh chàng là một sĩ quan Anh trong mười ba
nước thuộc địa, còn cô nàng là một phụ nữ sống trong vùng đó. Họ đã từng gặp
nhau, rồi yêu nhau thắm thiết. Sau đó, chàng bị gọi trở về nước Anh và không hề
quay lại với người yêu. Nàng đau đớn vì mất mát, nhưng một trong hai người cũng
chẳng thể làm được gì. Một xã hội thuộc địa và một quân đội nước Anh đều phải
tuân thủ theo những luật lệ và truyền thống khắt khe.
Họ đều nhìn thấy và
cùng miêu tả lại trang phục cổ xưa của người phụ nữ thuộc địa đó, miêu tả lại
con tàu đã đưa chàng sĩ quan rời xa thuộc địa trở về Anh quốc., những giọt nước
mắt chia tay, nỗi buồn sâu thẳm đưa tiễn người yêu ra đi. Tất cả chi tiết đều
trùng khớp với nhau.
Ký ức đó cũng phác
họa ra những vấn đề khó khăn trong mối quan hệ của họ ở kiếp hiện tại. Vấn đề
chính là cô bị ám ảnh với nỗi sợ chia cách, còn anh thì cần thiết phải quay lại
để bảo đảm rằng anh không bao giờ rời xa cô. Nỗi sợ hãi của cô và nhu cầu thiết
yếu của anh không có nguồn gốc trong kiếp hiện tại, mà nằm trong một kiếp thuộc
địa xa xôi.
Nhiều bác sĩ khác
thực hiện những chuyến du hành về quá khứ đều tìm thấy kết quả tương tự như
vậy. Những bi kịch thường nổi trội hơn những cuộc đời êm ả. Những cảnh tượng
chết chóc đều quan trọng vì cùng một nỗi đau thương. Kiếp người dường như giống
nhau. Cảnh tượng quan trọng đều có vẻ tương tự. Vì những chủ đề giống nhau,
những sáng tạo giống nhau của loài người đều nảy sinh trong tất cả mọi thời
đại, trong mọi nền văn hóa.
xem tiếp: * Chương 21
xem tiếp: * Chương 21
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...