Chuyện kể lại rằng, vào một buổi chiều muộn, người ta trông thấy một bà cụ gầy yếu, dáng vẻ mệt mỏi khi đang khom lưng như đang tìm kiếm thứ gì đó mà bà đánh mất ngay phía trước túp lều ở trong một con hẻm nhỏ.
Những người qua đường hỏi:
– Bà đánh rơi vật gì à?
Bà trả lời:
– Tôi đánh mất cây kim.
Một người tỏ ra rất nhiệt
tình nói tiếp:
– Chúng tôi sẽ giúp bà.
Tất cả những người ở đó bắt
đầu tìm kim với bà. Sau một hồi không thấy cây kim đâu, mọi người dần mất kiên
nhẫn rồi hỏi bà cụ:
– Con đường thì dài còn
cây kim thì rất nhỏ, chính xác là bà đánh rơi kim ở chỗ nào? Nếu biết nó rơi ở
đâu, chúng tôi sẽ tìm rất nhanh.
Bà nói:
– Bên trong nhà tôi.
Nghe thấy vậy, có người bực
mình gắt lên:
– Bà bị lẫn à! Nếu bà đánh
rơi kim trong nhà, tại sao bà lại đi tìm ngoài này?
Bà cụ thong thả đáp:
– Bởi vì ngoài này có nắng
sáng, còn trong nhà thì không có.
Mọi người lại cười phá lên
và bắt đầu giải tán. Bà lão gọi họ lại và nói:
– Mọi người hãy nghe tôi!
Chuyện tìm cây kim của tôi cũng chính là những gì các bạn đang làm giữa đời thực.
Các bạn luôn tìm kiếm niềm vui và sự bình an bên ngoài mà không đặt câu hỏi
quan trọng và đầu tiên là: Bạn đã đánh mất nó ở đâu? Đôi mắt bạn nhìn, đôi tai
bạn nghe, đôi tay bạn luôn nắm những cái ngoài nội tâm. Chính vì thế bạn luôn
tìm kiếm hạnh phúc ở bên ngoài tâm mình.
——-
Ta miệt mài tìm kiếm gì giữa
cuộc đời này?
Trong quá trình tìm kiếm hạnh
phúc, bình an, chúng ta cảm thấy bất an, bực bội, không yên. Khi bị những nỗi
buồn phiền hành hạ ta thường có xu hướng trút sang người khác. Sự buồn phiền
nhiễm vào bầu không khí xung quanh, in hằn trên mỗi bước chân ta đi qua và vung
vãi nơi những người đang bị đau khổ, “lây lan” sang cả những người xung quanh
mình.
Mục đích cuối cùng là để
có hạnh phúc, nhưng dường như ta chưa hề nhận ra nơi đánh rơi cây kim hoặc giả
lãng chọn bên ngoài để kiếm?
—-—-
P/s: 10 người hết 9 người
phản ảnh: sau khi tiêm vaccine covid dường như tâm thần có vấn đề. Ừ thì, đừng
quên chính mình là ai là còn Ok rồi.
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...