Bệnh nhân nói thều thào qua mask túi: Bác sĩ... Bác sĩ...
-
Ông đang mệt, hãy nghỉ ngơi đi.
-
Tôi bớt mệt rồi... Cám ơn bác sĩ...
Từ lúc bác sĩ... bước vô phòng cấp cứu... tôi nhìn bác sĩ suốt. Bác sĩ trẻ
quá... căng tràn sức sống... Bác sĩ... có một trái tim khỏe mạnh...
-
Dạ?
-
Tôi ước tôi... có thể đứng dậy... chạy tới chạy lui... như bác sĩ.
Mình
thấy đôi mắt bệnh nhân ngân ngấn nước. Mình thầm nghĩ trong đầu: Khi người ta mất
đi sức khỏe rồi, người ta mới chịu nhận ra nó đáng quý dường bao. Có sức khỏe
là có tất cả.
Nghĩ
tới đó bỗng nhiên tự giật mình, tháng ngày qua có bao giờ mình ngừng lại lắng
nghe nhịp tim mình đâu.
Mình
cứ lăng xăng mà quên cách giữ gìn cơ thể. Thân có an thì tâm mới lạc. Và ngược
lại tâm có lạc thì thân mới có an. Mình là bác sĩ mà còn như thế huống chi bệnh
nhân. Chẳng phải khi mình đi đứng sinh hoạt ăn uống được bình thường là nhờ
trái tim hoạt động bình thường?
Bởi
thế bạn ạ, trong cuộc sống dù có hối hả đến đâu, cũng nên dành ít phút buổi tối
trước khi nhắm mắt ngủ để “lắng nghe lại trái tim” nhé. Đừng để là bệnh nhân rồi
mới biết lo biết nghĩ.
Trái
tim còn khỏe mạnh là còn hạnh phúc.
Khi bạn biết lắng nghe trái tim, bạn sẽ nhận thấy trái tim đã làm việc ngày đêm
không ngừng nghỉ. Nó phải bơm liên tục hàng ngàn lít máu cho từng tế bào cơ thể.
Vậy mà... mình chẳng biết ơn, chẳng biết yêu thương trái tim. Mình muốn ăn gì
thì ăn, muốn uống gì thì uống, muốn hút bao nhiêu thuốc lá thì hút... mình chẳng
biết trái tim và cơ thể phải hoạt động ra sao với những thứ mình tọng vào đấy.
Chưa kể, trái tim còn phải gánh gồng bao nhiêu thứ hờn giận, ghen tị, thù
oán... và tham lam.
Có
bao giờ bạn chú ý khi mình giận? Mỗi khi giận, chúng ta thường đỏ mặt tía tai,
nhịp tim lại tăng lên.
Và
trái tim nào chịu đựng nổi nếu cứ chồng chất nhiều khổ đau như thế?
Hãy
lắng nghe để yêu lại trái tim mình nhé. Một khi mình đã yêu trái tim của chính
mình rồi, mình sẽ biết làm cho trái tim bớt khổ nhọc, biết nên ăn gì uống gì,
biết nghỉ ngơi ra sao. Và quan trọng hơn là biết buông bỏ bớt những tập khí tồn
tại bấy lâu nay, đó là những sân hận, cạnh tranh và đố kị.
Cuộc
sống này mình không cần biết mình sống được bao lâu, mà điều mình cần biết là
mình có sống thật sâu chưa?
Mình
có tiếp xúc được với phép nhiệm mầu của cuộc sống? Có biết lắng nghe lá gan, lá
phổi, dạ dày đang hoạt động ra sao? Chỉ cần tiếp xúc được với phép nhiệm mầu cuộc
sống ấy thôi, là tự nhiên mình có hạnh phúc. Khi mình có hạnh phúc bình an, thì
mọi nơi mình đến mình chạm vào đều được như vậy! Hãy thử tưởng tượng xem nếu
đôi mắt, đôi tai, gan, phổi mình có bệnh, mình sẽ ra sao?
Sao
còn chưa biết cám ơn người bạn cuộc sống?
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét
Có viết cho nhau cả vạn lời,
Rằng thương rằng nhớ để rồi thôi,
Chi bằng trên đường đời vạn nẻo,
Sống Để Yêu Thương thế đủ rồi...